Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1251: Huyền Thánh hàng lâm!




Tiếng cười kia tựa như tiếng chuông lớn vang vọng, thanh chấn chư thiên. Khiến mấy chục vạn tiên tu bên trong phù không thiên thành sắc mặt chợt trắng bệch, thậm chí sắc mặt Lục Áp cũng âm trầm.

Mạnh Chương thần quân cũng thu hồi long hình, biến hóa hình người, phun ra một thanh sắc mộc kiếm huyền phù bên cạnh, nhưng không nhìn Linh Châu Tử mà nhíu mày nhìn về phía bắc, ngay phương vị Bắc Hải, mắt đầy lạnh lẽo.

Ánh mắt hắn xuyên thấu qua hơn mười ức dặm không gian, có thể rõ ràng nhìn thấy trên không trung cạnh bờ biển là một đồ án cực lớn, đang chuyển động uốn lượn quanh người Vân Trung Tử, tựa như một đoàn kim quang chặt chẽ bao phủ người kia.

Mà ở bên trong đoàn kim quang chói mắt, sắc mặt Vân Trung Tử lại hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

- Mặc cho Uyên Minh tính kế thế nào, nhưng cũng không sánh bằng Sơn Hà Xã Tắc Đồ dưới tay Nữ Oa nương nương ban xuống!

Tiếng cười của Côn Bằng dần dần ngừng lại, nhưng khí thế vẫn hùng hồn cường thịnh. Hắn vung tay áo dùng băng kính quan chiếu cả mặt bắc Nam Chiêm Bộ Châu.

Sau một lát, vẻ mặt Côn Bằng dần dần vô cùng khó xem:

- Lần này ta lại thua Uyên Minh một ván! Cuộc chiến hôm nay đành từ bỏ. Đợi sau trăm năm, sát kiếp nổi lên ta sẽ cùng hắn kết thúc hết thảy nhân quả! Sớm hay muộn có một ngày ta sẽ làm cho hắn sống không bằng chết, diệt hết Hồng Vân nhất mạch! Nhưng trước khi rời đi…

Ánh mắt hắn bỗng nhiên nhìn lên thiên thành xa xa, sát khí trên mặt lạnh thấu xương:

- Tiểu tử kia càn rỡ như vậy! Nếu không cho hắn chịu giáo huấn, thật sự khó tiết mối hận của ta! Hôm nay chín mươi vạn tu sĩ cùng ba trăm vạn sinh linh trong thành xem như thu lợi tức cho vô số đồng tộc vẫn vong của ta!

Hà Đồ Lạc Thư bỗng dưng tiếp tục mở ra, cùng điểm bạch sắc quang nhận liên kết, sau lưng Côn Bằng bỗng dưng ngưng tụ ra gần trăm thanh băng kiếm dài trăm vạn trượng khổng lồ thẳng tắp hướng thiên thành chém tới.

Chân mày Lục Áp đạo nhân cau lại, tiếp theo kim diễm đầy trời dấy lên, đem băng kiếm trên không trung hòa tan rơi xuống, nhưng vẫn có hơn mười thanh xuyên qua Tiên Thiên Đâu Suất Thái Dương Chân Viêm của hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đứng sau lưng Lục Áp không xa là Mạnh Chương, thế nhưng lúc này vẻ mặt hắn chỉ thoáng động dung liền tùy ý cho băng kiếm thật lớn xuyên ngang qua bên trên người.

Chỉ trong nháy mắt liền đem lam quang bích chướng nhìn qua yếu ớt như giấy bao phủ quanh thiên thành một kích dập nát.

Mà giờ khắc này bên trong thiên thành, không chỉ toàn bộ tiên tu sắc mặt đều hiện lên vẻ tuyệt vọng, ngay cả Hiên Viên Thu cũng hiện lên vẻ mặt ngưng trọng, vô cùng bất đắc dĩ lại lộ ra vẻ nghiêm túc.

Hành cung đế đình chung quy không cách nào bảo vệ, mà một kích toàn lực của Chuẩn Thánh cảnh giới hắn cũng không khả năng đối phó!

Sắc mặt Ngụy Thanh lại vô cùng bình tĩnh, đối với vận mệnh về sau của mình hắn cũng đã rõ ràng.

Mà Vi Minh Tử lại cười khổ một tiếng, đồng dạng cũng không có nửa phần kinh hãi, chỉ ngẩng đầu lên nhìn chư thiên tinh tú trên không.

Trong lòng hắn thầm giật mình, tinh đồ bên trên lại không hề có biến hóa.

Tinh tượng chính là hình chiếu của toàn bộ sự vật diễn ra trên thế gian. Người nào hơi thông hiểu chút tử vi đấu sổ là có thể xem tinh đồ hiểu rõ thiên hạ đại thế. Nếu như là người tinh thông còn có thể thông qua chư thiên tinh tú vận chuyển quỹ tích mà phỏng đoán được việc tương lai.

Mà giờ khắc này phương vị quần tinh Bắc Câu Lô Châu tình thế cũng chưa hề có nửa phần chuyển biến tốt đẹp, trái lại có vẻ không chịu nổi.

Thậm chí nơi chân trời cực bắc ngoại trừ Huyền Vũ cùng viên đế tinh sáng ngời giờ phút này lại hiện lên bạch quang hồng mang, ẩn hiện ra dấu hiệu sát phạt điềm xấu, vẻ chói sáng cũng hơi u ám, rõ ràng hiện ra xu thế chao đảo!

- Đây là dấu hiệu vẫn vong! Sao lại như thế?

Trong đầu Vi Minh Tử vừa hiện lên một tia nghi ngờ, hắn cũng không kịp phân tâm suy tư, chỉ thấy một đạo băng lam kiếm hoa từ bên trên rơi thẳng xuống.

Trên mặt Vi Minh Tử lại hiện lên tia tĩnh mịch thê lương, dưới kiếm của Thái Thượng Kim Tiên tuyệt đỉnh thậm chí cả ý niệm phản kháng cũng không cách nào nảy sinh trong đầu.

Còn đang ngây người chờ chết, nhưng chợt thấy có một đoàn hắc quang từ trên không trung lướt qua, hơn mười thanh băng kiếm khổng lồ toàn bộ biến mất vô tung, không còn nhìn thấy bóng dáng.

Cả tòa thiên thành hoàn hảo không hề có chút tổn hao gì!

Vi Minh Tử nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vô cùng kinh sợ đồng thời dâng lên nỗi vui sướng vì được sống sót sau tai nạn.

Nhưng lòng hắn càng thêm nghi hoặc, người ra tay là vị thái cổ đại năng nào, chẳng lẽ cũng là quân cờ do vị đại đế kia đã sắp đặt trước khi rời đi?

Bên ngoài mười vạn dặm, Côn Bằng cũng kinh ngạc, yên lặng nhìn lên thiên thành xa xa, ý cười trên mặt vừa rồi cơ hồ đã biến thành cứng ngắc.

- Đây là Thai Tàng Hư Không…

Ở phương bắc có thể làm cho hắn liên tưởng đến ý nghĩ này chỉ có Đại Thai Tàng Hư Không kiếm trận của Uyên Minh!

Nhưng người kia làm sao có thể xuất hiện ở đây lúc này?

Cho dù Uyên Minh có trí tuệ như quỷ thần, cũng không thể bình yên thoát thân từ kết quả tuyệt sát kia! Cho dù có thể hiểu rõ được tính toán của Hạo Thiên, cũng không thể không trả chút đại giới! Càng không khả năng xuất hiện ở đây ngay lúc này…

Không hiểu vì sao trong nội tâm Côn Bằng bỗng nhiên có vài phần hồi hộp, tim đập thật nhanh.

Mạnh Chương thần quân đứng đối diện sắc mặt cũng khẽ động, lộ ra vài phần vui vẻ. Mà Lục Áp đạo nhân lại nhìn lên thiên không, thân hình chợt run nhè nhẹ, đôi môi nhếch lên, vẻ vui sướng cùng sát ý tàn khốc đều hỗn hợp chung một chỗ.

- Huyết Lục thiên quân! Ngươi quả nhiên chưa từng gạt ta, mối thù cũ mười vạn năm, hôm nay chung quy có thể giải quyết!

Tiếng cười không dứt, trong lời nói cũng không chút nào che lấp, lộ ra lệ ý vô tận. Ánh mắt Côn Bằng lập tức co rụt lại, Huyết Lục thiê quân? Chính là Nhạc Vũ?

Trong tầm mắt trước mặt hắn bỗng dưng hiện ra một cây búa lớn ngũ sắc mang theo thất thải hà quang từ trên không trung hướng ngay chỗ Linh Châu Tử uyển như lôi đình xoay chuyển chém xuống!

Nhân quả khóa định, thời không phạm vi trăm vạn dặm đông cứng lại!

Vẻ mặt Linh Châu Tử chợt rùng mình, rõ ràng đã sớm có cảm ứng nhưng lúc này lại không cách nào né tránh!

Lại có thêm một cỗ kiếm ý sắc bén hỗn hợp long uy quán không tràn tới, xuyên thẳng thần hồn.

- Long uy Tổ Long? Ngũ Đinh Thần Phủ? Như thế nào lại…

Trong đầu vừa xẹt lên ý niệm này, Linh Châu Tử cũng không còn quản tới Mạnh Chương thần quân, tâm niệm chợt động liền điều khiển mười hai đoàn bạch sắc quang hoa bay lên, đem thần phủ đỡ lấy.

Còn chưa kịp thả lỏng một hơi, liền thấy một chiếc chuông lớn cao trăm vạn trượng từ trên đỉnh đầu bỗng dưng xé rách bầu trời chụp xuống.

- Oanh!

Một tiếng chuông vang, thanh chấn chín tầng trời. Chiếc chuông lớn rơi xuống, cơ hồ không hề cho Linh Châu Tử có nửa phần cơ hội giãy thoát, liền đem thân hình hắn chụp gọn vào bên trong! Không còn nửa phần khí tức…

- Chiếc chuông này chính là Hồng Mông Khí! Rốt cục là người nào?

Côn Bằng theo bản năng cảm thấy cả kinh, tiếp theo liền nhìn thấy một thiếu niên đang đứng ngạo nghễ bên trên chuông lớn, vẻ mặt lẫm liệt, diện mạo tuấn mỹ, khí thế chẳng khác gì một thanh kiếm khí tuyệt thế lại giống như biển rộng mênh mông, sắc bén bá tuyệt lại thâm sâu như cửu uyên!

- Huyết Lục thiên quân Nhạc Vũ?

Ngây người nhìn thiếu niên kia chăm chú, Côn Bằng chợt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Theo như hắn biết tuy mấy trăm năm trước thiếu niên này từng giết hai mấy trăm tu sĩ của Xiển giáo, pháp lực thân hình nhiều nhất chỉ đạt tới Đại La Kim Tiên!

Nhưng người trước mắt rõ ràng là một Hỗn Độn Chuẩn Thánh thực lực phi phàm!

Ngay sau đó Côn Bằng đột nhiên cảm thấy không đúng, linh quang chợt hiện, bỗng dưng bừng tỉnh.

- Ngươi là Nhạc Vũ, cũng là Uyên Minh?

Trong thanh âm hỗn loạn vẻ kinh hãi vô tận.

Nhạc Vũ lạnh lùng không đáp, đưa tay khẽ vẫy, khiến Trấn Thiên Tỳ đang phiêu phù trên chín tầng mây rơi xuống trước người hắn.

Hắn vừa đưa tay chạm vào, liền làm cho tầng huyết quang bao phủ bên ngoài ấn tỳ tiêu tán. Tử khí nồng đậm bên trong cùng đế khí quanh người Nhạc Vũ lập tức tạo thành một đạo tử kim khí trụ xông thẳng lên trời.

Chín đầu cự long chỉ có một đôi trảo còn có chút hư ảo lập tức xoay quanh dựng lên.

Sau lưng hắn là quang luân hai mươi tầng được mở ra toàn bộ, phù văn đại đạo phủ kín bên trong, bên ngoài vẫn là chín đầu cự long xoay quanh.

Thanh thế lừng lẫy, huy hoàng cường thịnh!

- Bài vị tầng mười chín! Thiên Đế mệnh cách!

Đồng tử Côn Bằng co rụt lại, cảm giác điềm xấu càng thêm nồng hậu. Nếu không phải tâm trí hắn kiên nghị, dùng ý niệm mạnh mẽ áp chế, cơ hồ đã không nhịn được liền muốn lập tức xoay người thoát đi.

Mặc dù là giờ phút này hắn vẫn luôn cảm thấy bất an, nhưng vẫn không thể làm rõ được ngọn nguồn.

Trấn Thiên Tỳ cùng Thiên Đế tử khí tương hợp, đủ sánh vai cùng một món tiên thiên chí thánh linh bảo đỉnh cấp, thậm chí chỉ còn thiếu chút nữa là có thể sánh với Hồng Mông Khí.

Nhưng nếu chỉ là như thế vẫn còn xa không đủ làm hắn bỏ chạy!

Hôm nay tuy hắn không cách nào vãn hồi kết quả thua bại của Yêu tộc, nhưng nếu muốn thoát thân vẫn là dễ dàng.

Dù ba người trước mắt đều là nhân vật tuyệt đỉnh bên trong thế giới hồng hoang.

Chín đầu cự long quay quanh người, đế khí bao phủ, lại cầm cây búa ngũ sắc trong tay, sau đó Nhạc Vũ chuyển mắt nhìn về phía Côn Bằng, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng mang theo vài phần châm chọc:

- Yêu sư vừa rồi mới nói muốn giết hết Hồng Vân nhất mạch chúng ta phải không?

Ấn đường Côn Bằng cơ hồ đã cau chặt lại thành một đường thẳng, tiếp theo hừ lạnh một tiếng:

- Nói thì đã sao…

Lời còn chưa dứt, liền thấy Trấn Thiên Tỳ dựng đứng trên không trung, đón gió liền trướng, hóa thành phạm vi ngàn vạn lần, ầm ầm áp xuống!

Hắn còn chưa kịp phát sinh phản ứng, lại thêm một đạo búa ảnh sắc bén quét tới, trầm hùng như núi chém thẳng qua!

Trong lòng Côn Bằng căng thẳng, Hà Đồ bên trên cũng không tiếp tục dây dưa với Trảm Tiên Phi Đao, sau khi điều khiển bay lên, đồng dạng hóa thành phạm vi ngàn vạn trượng chặt chẽ chặn ngang Trấn Thiên Tỳ.

Trong phạm vi mười vạn trượng trước người lại có vô số băng cứng ngưng kết, ngay lập tức lại bị cự phủ chém thành phấn vụn!

Sau khi chém băng cứng thành phấn vụn, lại hiện ra một vực sâu không thấy đáy, lại có chút tương tự như Đại Hỗn Độn Thuật, cắn nuốt thôn thiên, khôn cùng vô ngần!

Ngũ sắc cự phủ mạnh mẽ oanh kích, khiến hắc sắc không gian sinh ra một tia vết rạn.

Côn Bằng không hề có chút ngoài ý muốn, chỉ cười lạnh một tiếng, nhưng ngay sau đó trong ánh mắt hắn lại bị một tầng ngũ sắc quang hoa chiếu vào.

Vừa cẩn thận quan sát, lại chỉ thấy một đạo ngũ sắc nhận quang dài chừng trăm vạn trượng theo sát Ngũ Đinh Thần Phủ đâm thẳng đến! Mà ngay mũi nhận lại hiện lên một điểm bạch quang!

- Hồng Mông Khí! Đại Hỗn Độn Thuật!

Ý niệm vừa dâng lên, mũi nhận đã đâm vào bên trong hắc sắc vực sâu, cả không gian lập tức hỏng mất, mà ngay vùng bụng dưới của Côn Bằng lập tức bạo tán thành một đoàn vỡ vụn!