Nhạc Vũ nghe vậy cũng không hề để ý tới. Hiện tại mặc dù hắn đã mượn thế quần tiên nghịch phản nhậm chức Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế vị, nhưng thế gian hiện nay luận thanh thế cùng cường thịnh cùng gốc rễ sâu đậm, bất kể như thế nào cũng không thể đánh đồng với Xiển giáo.
Nếu bàn về pháp độ thâm nghiêm, Xiển giáo xác thực hơn xa Tiệt giáo cùng Tây Phương giáo.
Tiệt giáo vốn tốt xấu lẫn lộn, Tây Phương giáo lại thu nhận đủ mọi hạng người, một câu giáo lý phóng hạ đồ đao lập địa thành Phật thật làm Nhạc Vũ vô cùng phản cảm.
Tiếp theo chỉ nghe Tiêu Việt nhẹ giọng giễu cợt:
- Nếu có thể ta cũng muốn gia nhập Xiển giáo. Đâu phải ta không muốn bái nhập chính giáo Thánh Nhân, nhận chịu che chở? Nhưng cửa vào nơi đó thật sự quá cao. Hai người chúng ta bất quá chỉ là những tán tu nhỏ bé, làm gì có cơ hội bái nhập môn hạ đây? Chúng ta đều mang nghệ nhập giáo, làm sao được sư trưởng tín nhiệm. Còn không bằng đến Bắc Nhạc Hằng Sơn thử xem thời vận…
Nhạc Vũ híp mắt, thầm nghĩ Tiêu Việt này cũng có được vài phần kiến thức.
Chỉ tiếc trước mắt khí vận hai người này còn ẩn sâu, vẫn chưa tới thời cơ triển lộ.
Nếu không có được Côn Luân Kính, thực khó khăn thôi diễn ra khí vận của hai người này.
Tư chất của họ trên trung đẳng, căn cơ lại vững chắc, phúc duyên thâm hậu tựa như ngọc tốt chưa được mài dũa qua.
Tiêu Việt còn chưa biết được bổn sự của chính mình nên có chút tự xem thường bản thân. Nếu được Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn thấy, nói không chừng dưới trướng vị Đạo tổ kia lại có thêm hai vị Hỗn Độn Kim Tiên.
Nhưng giờ phút này hắn cũng không cần ra mặt nhắc nhở để làm lớn mạnh thực lực của Xiển giáo.
Tào Vân nghe vậy cũng có điều hiểu ra, sau một lúc trầm ngâm, chợt cười khổ một tiếng:
- Tiêu đạo huynh nói rất đúng! Bái nhập Xiển giáo xác thực là có chút quá sức. Cũng được! Lần này ta bồi đạo huynh cùng đến phương bắc thử xem thời vận. Vị Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế kia cùng Hậu Thổ thánh nhân tình như huynh muội. Gần đây Nữ Oa nương nương cũng có chút xem trọng hắn. Có hai vị Thánh Nhân làm chỗ dựa, nhắc tới cũng không kém hơn Xiển giáo bao nhiêu…
Hai người nói dứt lời cũng không chút do dự, tự hóa thành một đạo độn quang bay về phía chân trời.
Chỉ trong nháy mắt đã biến mất bên trong thần quốc.
Nhạc Vũ vẫn dùng Côn Luân Kính bao phủ quanh thân, không những không hiện thân, ngược lại còn thu liễm khí tức hoàn toàn.
Chỉ một lát sau, ngay khi Tiêu Việt cùng Tào Vân rời đi không bao lâu, trên tế đàn đột nhiên lóe ra quang mang nhàn nhạt không chút âm thanh.
Một trung niên đạo nhân mặc thanh sam, chân mang vân ngoa bước ra từ trong hư không, dáng người hơi mập mạp, sắc mặt lại trắng xanh chẳng khác gì người chết.
Đây cũng không phải do cảm xúc ảnh hưởng mà thân thể hắn nguyên lai đã như thế, sau lưng hắn trôi nổi một chiếc bạch sắc lưu lưu tử khí phong đăng, bên trong là một đóa thanh diễm đang nhảy nhót.
Khi hắn vừa hiện thân, vẻ mặt cũng giống như hai người Tiêu Việt cùng Tào Vân, lộ ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
- Kỳ quái! Vật kia rốt cục do người nào lấy đi? Theo ta suy diễn trước đó, Lạc Bảo Kim Tiễn kia phải do Tiêu Việt cùng Tào Vân đoạt được mới phải. Tại sao lại nảy sinh biến cố?
- Chẳng lẽ là bởi vì Hậu Thổ đăng thánh, Thiên Đình song đế tranh chấp khiến thiên cơ hôm nay lại biến hóa? Rốt cục là người nào phá hư đại sự của ta?
Trong khi trung niên đạo nhân còn đang thấp giọng nỉ non, trong con ngươi Nhạc Vũ lại lóe lên sát ý. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ngày trước ở bên trong Quy Khư Cung mật cảnh Nhạc Vũ tiếp nhận Long Thương kiếm cùng mười hai viên Định Hải Thần Châu, từng hứa hẹn tiếp nhận hết thảy nhân quả của Thủ Chân đạo nhân.
Trong đó chính là giải quyết ân oán với Nhiên Đăng đạo nhân này.
Ở nơi này nếu đột ngột ra tay, cẩn thận bố trí, Nhạc Vũ có thể không chút tiếng động đem người này giết chết!
Ánh mắt dần dần sắc bén, trong lòng đã hiện lên quyết định, ngay trong nháy mắt hắn định lấy ra Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm, đột nhiên trong lòng phát sinh báo động.
Ngay cả Côn Luân Kính cũng chớp lên u quang.
Vẻ mặt Nhạc Vũ ngẩn ra, tiếp theo liền lộ ra vài phần giật mình kinh hãi.
- Hỗn Nguyên Đại La Thái Thượng Kim Tiên? Giỏi cho tặc tử, giấu diếm sâu như thế!
Trong lòng không khỏi phập phồng không thôi, lòng dạ của Nhiên Đăng đạo nhân này thật sự là đáng sợ.
Suốt mấy vạn năm thời gian lại không người nào hay biết được một thân đạo pháp của người này chỉ kém hơn Xích Tùng Tử một chút, tuyệt không thua kém cả Lục Áp đạo nhân.
Nếu dốc một trận chiến toàn lực, mặc dù có được Ngũ Hành kiếm trong tay cũng khó khăn chiến thắng.
Trước kia ở trong Quy Khư mật cảnh luôn nghĩ người này vì e ngại Long Thương kiếm cùng Hi Hoàng tàn kính của Thủ Chân đạo nhân nên không dám đến lấy mười hai viên Định Hải Thần Châu, thế nhưng lúc này Nhạc Vũ tuyệt đối không cho rằng sự thật là như vậy, nếu như hắn suy đoán không sai, ban đầu Nhiên Đăng có thể cũng thật có vài phần kiêng kỵ đại trận cùng vài kiện linh bảo bên trong mật cảnh, nhưng phân nửa lý do sau là lo lắng đả thảo kinh xà nên mới luôn luôn kéo dài, thực tế điều mà Nhiên Đăng kiêng kỵ lại là một người khác hẳn…
Trong mắt Nhạc Vũ chợt lóe tinh mang, sát niệm sôi trào trong lòng dần dần thu liễm.
Thôi, trước tiên hãy tạm lưu người này một mạng, đợi ngày sau làm tiếp tính toán.
Sát ý thấu xương thoáng lộ liền mất, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cảm ứng của Nhiên Đăng cũng vô cùng mẫn tuệ, vẻ mặt hắn lập tức nghiêm túc, mở ra hồn niệm càn quét khắp nơi bên trong thần quốc, ước chừng một lúc sau cũng không thu hoạch được gì.
Sau một lát hắn mới ngừng lại, hai mắt lạnh lùng quét nhìn bốn phương, ngữ khí đông lạnh như sương:
- Rốt cục là đạo hữu phương nào lại đối với Nhiên Đăng ta sinh lòng sát ý?
Thanh âm vang vọng hồi lâu chưa tuyệt, nhưng không thấy bóng dáng nào hiện thân. Vẻ mặt Nhiên Đăng không khỏi âm lãnh thêm vài phần:
- Đạo hữu có thể giấu diếm được linh giác của Nhiên Đăng ta, hiện giờ danh hiệu ắt cũng đã lưu truyền hồng hoang! Chẳng lẽ hiện thân gặp mặt một lần cũng không dám?
Nhạc Vũ cũng không muốn quan tâm, nhắm mắt dưỡng thần. Thần niệm Nhiên Đăng vẫn càn quét khắp nơi, sau một lát vẫn không có kết quả, lúc này mới không cam lòng dừng lại. Hắn có chút kinh nghi bất định, ánh mắt biến ảo sau đó thanh âm lạnh lùng nói:
- Thiên hạ huyễn pháp có được như đạo hữu, có thể giấu diếm được Thái Thượng Kim Tiên, bất quá chỉ có hơn mười nhân vật, cộng thêm vị Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế kia. Thân phận ngươi ta ước chừng có thể đoán biết được một phần. Việc hôm nay ta không cùng ngươi tính toán. Nhưng đạo hữu cũng đừng phá hủy chuyện tốt của bổn tọa, cản trở ta thành đạo. Nếu không Nhiên Đăng ta nhất định cùng ngươi không chết không ngừng!
Thanh âm rơi xuống, Nhiên Đăng hóa quang rời đi, chỉ chốc lát đã xuyên vào trong hư không.
Sau nửa canh giờ Nhạc Vũ mới từ trong một mảnh hư vô bước ra ngoài, trong tay cầm Lạc Bảo Kim Tiễn, trên mặt như đang suy tư.
- Thành đạo? Đại sự?
Cười lạnh một tiếng, đối với tính toán của Nhiên Đăng trong lòng Nhạc Vũ cũng đã đoán biết bảy thành.
Việc này mặc dù có quan hệ tới Định Hải Thần Châu của hắn, nhưng sinh tử tồn vọng của người nọ lại tạm thời không quan hệ gì tới hắn.
Vừa lật tay liền đem Lạc Bảo Kim Tiễn đưa vào trong thế giới Diễn Thiên Châu. Nhạc Vũ lại bước vào hư không, xé rách hàng rào không gian đi vào bên trong hư không.
Nhớ rõ lần trước khi rời khỏi hồng hoang, còn cảm thấy cực kỳ khó khăn, một thân pháp lực bị lực lượng của thế giới hồng hoang cùng vài vị Đạo tổ áp chế.
Giờ phút này có danh vị Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực đại đế trong người, không còn chịu giới hạn này, một đường không bị ngăn trở xuyên vào tận sâu trong hư không.
Ngay cả pháp lực thần thông mặc dù cũng bị áp chế suy yếu nhưng không bị hạ thấp cảnh giới.
Ở bên trong thời không vô tận luân lưu, chỉ một ngày đã lướt qua hàng ức thời không mảnh nhỏ.
Ước chừng đến ngày thứ hai thì hắn đã có thể cảm ứng được Thiên Nguyên Giới xa xa.
Hồn niệm Nhạc Vũ không khỏi khởi lên, nhớ rõ lúc mình phi thăng tiên giới, bởi vì chưa rõ tiền đồ, hung hiểm khó lường nên bất đắc dĩ đành phải đem Quảng Lăng Tông giao vào trong tay đệ tử Liễu Nguyệt Như bảo hộ.
Tuy từng có ước định hai trăm năm thời gian, nhưng bản thân của hắn cũng có chút không yên.
Nhưng hắn cuối cùng vẫn làm được, trong vòng hai trăm năm có thể làm cho Quảng Lăng Tông gầy dựng được căn cơ tại hồng hoang.
Một tia hồn niệm chặt chẽ khóa lại Thiên Nguyên Giới, lấy tốc độ tiếp cận cực hạn phi độn bay đi.
Nhưng vừa mới tới gần, Nhạc Vũ bỗng dừng lại. Ánh mắt thật lạnh lùng nhìn và bên trong hư không.
Chỉ một loáng sau, chỉ thấy vô số mai ngũ sắc quang châm xuyên thấu qua mảnh nhỏ không gian vô tận bắn tới.
- Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm!
Chân mày Nhạc Vũ nhíu lại, trên vầng trán xẹt qua một tia kinh ngạc. Không hề dừng lại, hắn liền xuất ra Ngũ Hành kiếm trong đan điền, hóa thành hình quạt đánh ra, liền bắn ra ngũ sắc quang hoa vô cùng vô tận.
Va chạm cùng nguyên từ quang châm, lập tức đem quang châm tản đầy trời toàn bộ diệt sạch vô hình.
Ngay sau đó hắn lại đánh ra một đạo ngũ sắc quang hoa hướng về phía kia.
Ánh mắt Nhạc Vũ thoáng ngưng tụ, đoàn quang hoa lập tức chuyển thành một hắc động đem ngũ sắc quang hoa hoàn toàn triệt tiêu.
Ngay sau đó, chỉ nghe bên trong hư không truyền ra một tiếng hừ lạnh.
- Ngũ Sắc Thần Quang! Đại Hỗn Độn Thuật! Bệ hạ quả nhiên đem một thân thần thông của ta học được mười thành! Không đúng, hẳn là đồ đệ giỏi hơn cả sư phụ! Còn mạnh mẽ hơn cả Khổng Dật ta!
Địch ý bên trong hư không toàn bộ tiêu tán, rõ ràng xuất hiện một thanh niên thân hình tuấn lãng, tướng mạo cương nghị từ trong hư không bước ra.
Nhạc Vũ không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng thoáng trầm xuống.
Có thể đánh ra Ngũ Sắc Thần Quang đại viên mãn, Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm, hơn nữa còn muốn mạnh hơn hắn một bậc, trừ bỏ nguyên bản chủ nhân Khổng Dật kia, còn có người nào?
Thần thông hai người giống nhau, phẩm cấp tuy là Khổng Dật mạnh hơn, nhưng trong tay Nhạc Vũ có được Hồng Mông Khí, còn có vài kiện chí thánh linh bảo, cũng không đến nỗi thua một bậc.
Hôm nay nếu đánh nhau với người này, chỉ sợ không có tám ngày mười ngày cũng khó phân thắng bại.
Chỉ một lát sau, vẻ mặt Nhạc Vũ không khỏi tiếp tục thay đổi, bình tĩnh nhìn ra sau lưng người kia.
Chỉ thấy một thiếu nữ tuổi chừng đôi mươi đang bĩu môi, vẻ mặt buồn rầu đi theo sau thanh niên kia từ trong hư không bước ra.
- Sơ Tam?
Hắn khẽ kêu một tiếng kinh dị, thật sự cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhìn thấy vẻ mặt thiếu nữ kia ủ rũ khóc tang, Nhạc Vũ không khỏi cảm thấy thật khó giải quyết, trong mắt không tự chủ được nảy sinh sát ý.
Khổng Dật lại hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng trào phúng:
- Yên tâm đi! Khổng Dật ta cả đời quang minh, còn chưa đến mức lấy chính hậu bối của mình đi làm con tin…