Bên trong sở Thiếu Giáo, bầu không khí đều u ám tăm tối. Số lượng xe cảnh sát đậu phía bên ngoài cùng thái độ khẩn trương bên trong, liền có cảm giác đây không phải đang điều tra vụ án đứa bé mất tích, mà càng giống như đang điều tra một vụ án mạng vậy.
Vừa bước vào khu quản lý, Chiêm Sắc liền nhận được một ánh mắt không mấy thân thiện.
Là một nữ cảnh đốc* vóc dáng cao gầy, mái tóc ngắn cá tính xinh đẹp, trông có vẻ lạnh lùng cao ngạo, vừa nhìn là có thể thấy khí chất không thể đến gần. Nhìn thấy cô và Vệ Quý Bắc tiến đến, ánh mắt của cô ta vốn dĩ đã lành lạnh, lại trùng xuống thêm vài phần.
(*Nữ cảnh đốc: nữ giám đốc cảnh sát Trung Quốc.)
Chiêm Sắc không biết người phụ nữ này, nhưng cô có thể cảm nhận được thái độ thù địch của cô ta.
Thật không thể hiểu được!
“Chiêm lão sư.” Ngải Mộ Nhiên nhìn thấy cô, gương mặt đang trầm mặc cười lên một chút, “Nhanh đến phòng họp khai báo đi.”
Hóa ra là vì chuyện này, phòng họp trong sở liền trở thành khu tra hỏi tạm thời, có các cảnh sát đang vừa thẩm vấn các công nhân viên trong sở vừa ghi chép lại. Chẳng qua là Chiêm Sắc đoán chừng tình huống của mình cũng tương đối đặc thù, bởi vì ngay trước mặt cô đây, ngoại trừ một gã bảo vệ cùng cô cảnh đốc xinh đẹp vừa nãy ra, còn lãng phí nhân lực thêm hai anh cảnh sát đẹp trai nữa.
“Chiêm lão sư, sáng nay trong khoảng thời gian từ 5-7 giờ cô đi đâu?”
Từ 5-7 giờ?
Cô nheo mắt, đột nhiên cảm thấy đèn treo trên trần nhà có chút chói.
“5 giờ tôi rời giường, rửa mặt, sau đó đến văn phòng.”
“Tại sao cô thức dậy sớm như vậy, là do thói quen của cô sao?”
“…Không có, là do hôm nay tôi không ngủ được.”
“Tại sao cô lại không ngủ được?”
“Triệu chứng mất ngủ ở giai đoạn đầu.” Cô cảm giác mình như là phạm nhân đang bị thẩm vấn vậy, giọng nói của Chiêm Sắc có chút cứng ngắc.
Liếc nhìn ánh mắt lạnh lẽo của nữ cảnh sát kia, nam cảnh sát lại hỏi tiếp, “Lúc cô rời ký túc xá đến văn phòng, cô có gặp Vệ Thác không?”
“Không hề.”
Cô nghĩ kỹ lại một chút, khoanh tay đặt lên bàn, “Đồng chí cảnh sát, trí nhớ của tôi rất tốt.”
Chiếc bút trong tay nam cảnh sát bỗng ngừng lại, mà nữ cảnh đốc vẫn luôn im lặng giờ phút này đột nhiên đứng dậy, đập lên bàn một cái, giọng nói to hơn vài phần.
“Cô đang nói dối!”
Đón nhận lấy ánh mắt vô cùng sắc bén bức người, Chiêm Sắc đã nhận ra thái độ kỹ lưỡng của cô ta. Mặc dù thái độ này đối với cô không mấy lương thiện, nhưng cô bắt buộc phải tỏ ra vẻ mặt tự nhiên nhất, tránh phải chuyện cô ta cho rằng cô đang chột dạ, “Tôi không cần thiết phải nói dối. Cũng không có động cơ để nói dối——”
Nữ cảnh sát hừ lạnh châm chọc, ‘bịch’ một tiếng, đem tấm hình trong tay vứt xuống cho cô xem.
“Tự xem đi.”
Chỉ liếc mắt qua thôi mà nhịp tim của Chiêm Sắc đã muốn ngưng trệ.
Trong hình, ngoại trừ Vệ Thác đã mất tích, còn có một cô gái đang cầm một cây dù. Theo góc độ chụp có thể thấy được, cô cách Vệ Thác rất gần, đang mở miệng trò chuyện vui vẻ với con bé. Mà mặt mũi Vệ Thác lại mang theo ý cười, còn nghịch ngợm lè lưỡi với cô. Tuy rằng ánh sáng trong bức ảnh không được tốt lắm nhưng Chiêm Sắc liếc mắt một cái là nhận ra chính mình ngay.
Hả?
Lẽ nào giọng nói buổi sáng cô nghe được, là con bé sao?
Cô chần chừ một chút rồi ngẩng đầu, nghiêm túc giải thích, “Tôi không biết tấm ảnh này từ đâu ra. Lúc đó trời đang mưa, tôi nghe thấy có tiếng gọi, thuận miệng hỏi một câu ‘ai đó’ nhưng không có người trả lời, sau đó tôi liền rời đi.”
Cảnh đốc xinh đẹp cười lạnh một tiếng, “Ảnh chụp được tìm thấy ở trong ipad của Đoàn Minh.”
Đoàn Minh?! Chiêm Sắc đứng hình.
Đoàn Minh là người ở sở Thiếu Giáo, một thiếu niên 16 tuổi. Đại khái là lúc Vệ Thác đến sở được ba ngày thì phát hiện hai đứa nhỏ này yêu sớm, cô còn tìm gặp riêng hai đứa nhỏ để nói về chuyện yêu đương. Nếu bức ảnh là do Đoàn Minh chụp, vậy thằng bé hẳn là có thể ra làm chứng. Nghĩ vậy, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Vậy đơn giản thôi, các người có thể hỏi Đoàn Minh xem tình huống lúc đó là như thế nào.”
Nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt nữ cảnh đốc đầy nghiêm khắc, nhấn mạnh nói từng câu từng chữ, “Trùng hợp ghê nhỉ, trước lúc cô trở về được nửa tiếng thì Đoạn Minh đã tự sát ở ký túc xá.”
Gì cơ? Một người mất tích, một người tự sát?
Sống lưng Chiêm Sắc ớn lạnh, nghẹn họng một lúc. Nhưng đang yên đang lành tại sao Đoàn Minh lại muốn tự sát? Căn cứ vào sự hiểu biết của cô, Đoàn Minh là một cậu bé có hành vi quá khích, sức chịu đựng của tâm lý không thuộc loại kiên cường bất khuất. Thà rằng nói nó giết người khác chứ không thể nào tự sát được.
“Chiêm lão sư, có thể giải thích lý do nói dối của cô được chưa?”
Ánh mắt của người phụ nữ này chiếu vào khiến cô có chút sởn tóc gáy, Chiêm Sắc hơi híp mắt, đẩy tấm ảnh trở về, “Đồng chí cảnh sát, tôi bị cận.”
“Lý do rất tốt!” Ánh mắt sắc bén của nữ cảnh đốc kia lại dò xét cô thêm vài giây, “Chiêm lão sư có đúng là thiên tài trong ngành phân tích tâm lý tội phạm ở đại học không đấy?”
Quả nhiên cảnh sát đều đã điều tra cả rồi.
Chiêm Sắc tùy ý giật giật khóe môi, “Thiên tài thì tôi không dám nhận, tôi chỉ lăn lộn lấy được tấm bằng tốt nghiệp thôi.”
Chống hai tay trên mặt bàn, nữ cảnh đốc đột nhiên nghiêng người đến, ánh mắt mang theo địch ý, “Cô có cảm thấy Vệ Thác còn sống không?”
Tầm mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào Chiêm Sắc, sắc mặt Chiêm Sắc đứng đắn lại, “Thật ngại quá, tôi không phải lão Diêm vương, không rảnh mà đi quản sống chết.”
Ánh mắt đó nhìn kỹ cô một chút, nữ cảnh đốc ngồi xuống, lạnh lùng mở miệng, “Những người thuộc diện tình nghi đến vụ án mất tích của Vệ Thác. Mang về, tiếp tục thẩm vấn!” Lớn tiếng nói xong, cô ta lạnh lùng nghiêm mặt, quay người đến phòng họp tập thể.
Con ả này quá đáng nhỉ?
Vẫn tiếp tục tra hỏi, lại đem cô giam đến 48 giờ. Đây là đang đối đãi với cô như nghi phạm sao?
Nếu đổi lại là ngày thường thì còn tốt một chút, cây ngay không sợ chết đứng. Nhưng ngày mai thì không được. Ngày mai là ngày diễn ra vòng thi quyết định sống chết của cô trong cuộc thi tuyển công chức— phỏng vấn!
Trong lòng Chiêm Sắc đóng băng, cô không có quyền từ chối.
Ngay lúc cô đang cùng hai tên cảnh sát đi ra cửa, không ngờ lại trông thấy nữ cảnh đốc xinh đẹp kia đang lôi kéo Vệ Quý Bắc ở một góc. Vệ Quý Bắc quần đen áo sơ mi mím môi không nói một lời, mặc cho cô ta đang lớn tiếng chuyện gì đó. Mối quan hệ trông có vẻ không hề đơn giản.
Trong lòng giật mình một cái, cô đột nhiên hiểu được.
Cô cảnh đốc xinh đẹp kia chính là em chồng của chị gái Quyền Thiếu Hoàng.
Chẳng trách! Vênh váo hung hăng như vậy, coi mình tài trí hơn người như vậy!
Hèn gì cô ta lại căm thù cô đến như vậy! Trước đó có nghe nói rằng cô ta không muốn Vệ Quý Bắc đưa con gái đến nơi này để giáo dục lại, hôm nay vừa lúc con gái mất tích thì anh ta lại cùng mình có mặt. Thù mới hận cũ đổ lên đầu cô thế này đây, Chiêm Sắc cô giờ đã trở thành đồ ăn trong mâm cơm, hợp lệ hợp pháp mà bị người khác gắp vào trong chén.
Bi kịch đến muốn khóc mà!
*
Màn đêm buông xuống.
Chiêm Sắc bị đưa tới cục cảnh sát, ở đây có mấy anh cảnh sát đẹp trai luân phiên tra khảo cô không dưới hai mươi lần về chuyện xảy ra vào buổi sáng ngày hôm nay, trong lòng của cô đã có thông suốt rồi. Cứ bị giữ lại tra khảo, phỏng chừng cần phải hết 48 tiếng thì cô mới được thả ra. Vừa nghĩ đến cuộc phỏng vấn vào ngày mai, tâm can của cô cứ thế tức giận đến co rút từng cơn.
Chuẩn bị suốt mấy tháng, đứng đầu cuộc thi viết, toàn bộ đã tan tành mây khói.
Cô híp nửa con mắt, tiếp tục hữu khí vô lực đón nhận những câu hỏi, đại não lại sắp xếp những sự kiện đã diễn ra một lần.
Kết quả là vụ án chẳng có chút manh mối, mà đối với bản thân cô đã tóm tắt được ba điều.
Thứ nhất, đắc tội với Ngải sở trưởng, xui xẻo!
Thứ hai, đắc tội với em chồng của chị gái ai đó, lại xui xẻo!
Thứ ba, sau khi cộng hai điều xui xẻo phía trên, từ giờ về sau, ngày tháng mà cô sống ở sở Thiếu Giáo vẫn phải tiếp tục ăn xui xẻo!
Lăn qua lật lại như vậy, cơm tối cô cũng chưa được ăn, cô vừa mệt vừa đói vừa khốn khổ. Hơn nữa tối qua cô ngủ cũng không được ngon giấc. Bị sự mệt nhọc oanh tạc, mí mắt trên dưới của cô đã dính vào nhau không muốn mở ra.
“Chiêm lão sư, cô đừng nên trốn tránh vấn đề nữa. Bây giờ cô chỉ cần trả lời, tại sao cô nói dối rằng mình chưa từng nhìn thấy Vệ Thác?”
Lại nữa rồi, lại nữa rồi!
Hỏi đi hỏi lại, bới lông tìm vết, đây là biện pháp điều tra đúng đắn sao?
Cô ngáp một cái thật to, cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa. Vì để được nghỉ ngơi, nâng cao tinh thần một chút, cô đột nhiên nói liền một hơi, “Anh cảnh sát đẹp trai xin hãy nghe tôi nói, tôi không thể chứng minh tôi không nói dối, mà anh cũng không thể chứng minh rằng tôi đang nói dối. Không nói dối chính là không nói dối, trước tiên chỉ cần chứng minh đến tột cùng là như thế nào mới là nói dối. Để chứng minh tôi không hề nói dối, tôi sẽ cho anh thấy thế nào mới gọi là nói dối. Nếu anh muốn làm rõ rốt cuộc tôi có nói dối hay không….. Trả lời tôi một vài vấn đề được chứ?”
Nam cảnh sát đẹp trai cũng bị cô làm cho đầu óc xoay vòng vòng, anh ta sửng sốt trả lời, “Vấn đề gì?”
Ánh mắt ôn hòa của cô nhìn chằm chằm vào mắt của anh ta, với một người học tâm lý học như cô, thật dễ dàng dẫn dắt, “Tôi có sờ mũi không?”
Nam cảnh sát sửng sốt, “Không có.”
“Tôi có lau miệng không?”
“Không có.”
“Tôi có sờ vào lỗ tai không?”
“Không có.”
“Tôi có vuốt tóc luôn à?”
“Không có.”
“Tôi nói dối sao..?”
“Không có.” Đáng thương cho nam cảnh sát, bị ánh mắt long lanh của cô nhìn chằm chằm đến độ muốn đỏ cả mặt. Theo bản năng mà mở miệng, anh ta vừa mới phản ứng lại được, “Cô ——”
Chân mày cong cong, khóe môi nhếch lên, Chiêm Sắc nở nụ cười, “Anh cảnh sát đẹp trai à, tôi nói anh biết, lúc con người đang nói dối, huyết áp cũng vì thế mà tăng cao. Huyết áp mà tăng cao thì hệ thống dây thần kinh dẫn lên mặt cũng sẽ có phản ứng ngứa ngáy. Ngứa thì phải gãi có phải không? Không gãi thì không chịu được có phải không? Các anh thử nói xem các anh đã tra hỏi tôi lâu như vậy, tôi vẫn vô cùng bình tĩnh, điều này chứng tỏ cái gì?”
Nam cảnh sát hoàn toàn bị cô dẫn dắt suy nghĩ, “Chứng minh điều gì?”
Cô chậm rãi khai sáng, nụ cười trên mặt tràn đầy tự tin, “Chứng minh tôi——”
“Chứng minh cô là cao thủ nói dối!”
Một giọng nói sắc bén của người đàn ông chen vào giữa chừng, cắt đứt màn biểu diễn đặc sắc của cô. Tiếp theo đó là một trận động tĩnh lớn từ bên ngoài, tiếng bước chân từng đợt từng đợt, có mấy người mặc cảnh phục tiến đến. Ở giữa đoàn người lại có một người đàn ông cao hơn người ta một cái đầu, lúc này lộ ra một gương mặt lạnh lùng tuấn tú, tựa hồ như ai ai cũng đang nợ tiền anh vậy.
Giữa chừng lòi đâu ra một Trình Giảo Kim*, vậy mà lại là anh ta?
Hừ, sao tên họ Quyền này giống âm hồn không tan vậy?
(*Trình Giảo Kim (程咬金): 589 – 665, là một đại tướng công thần khai quốc nhà Đường. Hảo hán này khỏe như voi, thời trẻ phá làng phá xóm, lại còn làm thảo khấu vô cùng hung hăng ngang ngược. Sau này làm tướng thì chuyên gia lấy toàn lực đánh ba búa. Đánh xong mà địch không chết thì bỏ chạy, nghỉ ngơi một chút quay lại đánh ba búa tiếp. Bởi vậy, hảo hán này là chuyên gia phá bĩnh, chịu lợi chứ không chịu thiệt. Ai mà hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thường gọi là Trình Giảo Kim.)