Quân Sư Tội Ác

Chương 12: Giao Kèo Giữa Các Tù Nhân



Trở lại cái đêm mà nhóm của Vũ Hồng My quyết định vượt ngục, họ cùng điểm lại kế hoạch một lần nữa.

“Vậy là hôm nay Tô Linh sẽ giết tên Hạ Quang Minh đó?” Chu Sương xác nhận lại.

“Đúng là như vậy. Giang Hàm sẽ lén bỏ thuốc ngủ vào nước của tên quản ngục còn lại và cũng đã giấu một con dao trong căn phòng kia. Nếu giết Hạ Quang Minh thì xem như tòa nhà đó sẽ mất sự kiểm soát và chúng ta có thể băng qua đó mà không bị phát hiện.” Vũ Hồng My đáp.

“Thật may là ngày này đã tới, cái tên Hạ Quang Minh đó khiến tôi muốn giết lâu rồi, trông thật kinh tởm.” Tô Linh lên tiếng.

“Dù có nôn nóng thế nào thì cũng đừng giết hắn quá sớm, nếu ngón tay của hắn mất sự dẫn điện thì không dùng để mở khóa được đâu.” Vũ Hồng My nhắc nhở.

“Biết rồi, biết rồi. Tôi không dại làm hỏng chuyện rồi bị biệt giam cả đời đâu.” Tô Linh đáp “Nhưng liệu có thể có sai sót gì không? Ví dụ như có một tên quản ngục nào khác vô tình đi loanh quanh trong tòa nhà chẳng hạn? Tôi biết là ngoài người trực camera, những người còn lại chỉ việc ngủ lại thôi, nhưng có thể họ mất ngủ chăng.”

“Yên tâm, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ ở lại cầm chân để hai người chạy trước. Sau khi thoát được khỏi đây hãy tới nơi mà tôi đã nói, tại đó Kiều Mộng Vân sẽ tới tìm hai người, cô ấy sẽ cho hai người cách để giúp cứu tôi ra sau.” Vũ Hồng My nói.

Tô Linh thấy hơi kì lạ, ả ta liền hỏi “Tại sao không cho bọn tôi biết ngay mà phải đợi Kiều Mộng Vân nói chứ?”

“Tôi không muốn hai người cứ nghĩ đến việc thất bại mà thay vì tập trung vào thành công. Đơn giản thế thôi.” Vũ Hồng My đáp.

“Nhưng sao mày lại nghĩ bọn tao sẽ trở lại cứu mày nhỉ?” Chu Sương hỏi, ả ta biết việc nói ra như vậy có thể khiến Vũ Hồng My đổi ý về việc hy sinh làm người cầm chân, nhưng ả không nghĩ Vũ Hồng My ngu ngốc đến mức không nghĩ tới việc đó.

“Việc đó thì cũng không có gì khó hiểu. Hai người dù sao cũng đã ở trong đây một thời gian dài, Tô Linh thì chắc không có nhiều kinh nghiệm đối phó cảnh sát, Chu Sương thì có lẽ chưa kịp chuẩn bị gì trước khi bị bắt đâu nhỉ? Vì thế hai người cần có sự giúp đỡ của tôi và Kiều Mộng Vân. Mà Kiều Mộng Vân thì cô ấy cần tôi để lên kế hoạch trả thù. Do đó, mọi người không thể bỏ tôi lại được.” Vũ Hồng My tự tin tuyên bố.

Chu Sương khẽ cười, ả ta không ngờ đối phương lại đề cao bản thân như vậy. Nếu có chuyện xảy ra, ả sẽ để Vũ Hồng My ở lại và không cần tốn sức đi cứu cô. Một đại tỷ Chu Sương từng tung hoành ngang dọc mà lại không thể sinh tồn khỏi sự truy đuổi của cảnh sát sao?

Tô Linh thoáng nghĩ không biết Vũ Hồng My có âm mưu gì khác chăng? Hay là cô cho rằng mình quan trọng đến thế sao? Nghĩ đi nghĩ lại thì Vũ Hồng My không có lý do gì để phải tốn công ở lại nhà tù để rồi bắt bọn họ phải giải cứu cả.



Họ nhìn thấy Hạ Quang Minh bước tới trước cửa buồng giam và gọi nhỏ “Linh Linh yêu dấu, chúng ta đi thôi nào.”

Tiếng gọi đó khiến Tô Linh nổi da gà, nhưng ả vẫn phải giả vờ mỉm cười đáp lại, chỉ cần qua đêm nay, ả sẽ trở lại với cuộc sống bên ngoài. Dù có thể sẽ còn khắc nghiệt hơn ở trong tù, nhưng vẫn có gì đó khiển ả cảm thấy khao khát hơn.

Và nghĩ tới cảnh sắp được tự tay giết tên quản ngục đổ đốn, biến thái này, Tô Linh cảm thấy giả vờ thêm một lần cũng không phải gì to tát.

Chu Sương nhìn theo bóng dáng của Tô Linh và Hạ Quang Minh đang đi khuất, sau đó lại tiếp tục quan sát qua cửa sổ. Bản thân ả đã từng làm nhiều việc nguy hiểm nhưng để giao sự thành bại vào tay người khác vẫn khiến ả lo lắng.

Ả biết Tô Linh là kẻ dám ra tay giết người và kĩ năng cũng rất tốt, song đối với một quản ngục dày dạn kinh nghiệm trấn áp tù nhân như Hạ Quang Minh thì vẫn là một mạo hiểm. Chu Sương không thể tin tưởng hoàn toàn vào người khác được.

Còn một vấn đề lớn hơn là nếu thất bại, liệu Tô Linh có khai ra kế hoạch vượt ngục này? Liệu ả có bị đưa tới những nhà tù với an ninh nghiêm ngặt hơn và ước mơ trở lại cuộc sống tự do cũng tan biến. Quyền lực mà ả đã xây dựng tại nhà tù này cũng biến mất và ả phải xây dựng lại mọi thứ từ đầu.

Càng nghĩ, Chu Sương lại càng lo lắng hơn, ả liếc nhìn sang Vũ Hồng My. Cô đang rất bình tĩnh quan sát qua cửa sổ chờ tín hiệu từ Tô Linh.

“Mày không thấy lo lắng à?”

“Không.”

“Mày tin tưởng Tô Linh đến thế sao? Mày chắc chắn kế hoạch này sẽ không thể thất bại sao?” Chu Sương không rõ Vũ Hồng My lấy đâu ra nhiều tự tin đến vậy.

“Không, tôi không chắc được. Nhưng cuộc sống luôn cần sự may rủi mà phải không?” Vũ Hồng My đáp “Cô sợ rồi chăng?”

“Mày lại nói chuyện hoang đường,” Chu Sương đáp cứng, ả bắt đầu hiểu sự đáng sợ của Vũ Hồng My là ở đâu, cô ta là kẻ rất liều mạng.