Chất giọng ngang tàn của một người đàn ông trưởng thành gai góc vang lên. Tôi giật mình, nổi hết da gà sau gáy.
"Cho hỏi là tỷ số đang bao nhiêu vậy?*" Người đàn ông có vẻ tò mò, ngó nghiêng màn hình điện thoại mà tôi đang cầm trên tay.
"Một đều ạ.*" Tôi khúm núm.
Người kia gật gù, ngại ngùng cảm ơn tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, có vẻ không phải người xấu.
15 phút cuối của trận đấu, chúng tôi đứng trú mưa trong im lặng, chỉ có tiếng loa phát ra từ điện thoại. Người đàn ông có vẻ tập trung vào công việc nghe ké diễn biến trận bóng, thỉnh thoảng lại giật lên thon thót vì đội bóng yêu thích của ông ta suýt bị vào lưới.
5 phút bù giờ vừa bắt đầu. Trận chung kết căng thẳng hơn tôi nghĩ. Và tôi chợt nhận ra là người đàn ông kia đã thu hẹp khoảng cách từ lúc nào để nghe ké rõ hơn. Tôi quay sang nhìn, ông ta vội quay đi, tướng tá bối rối như vừa bị bắt gian tại trận.
Chắc có lẽ chỉ là một ông chú thích xem bóng đá mà lại không có điện thoại thôi. Tôi nghĩ vậy rồi mở loa to hơn.
"GOAL!!!" Đó là bàn thắng cuối cùng dành cho đội Arsenal. Vọng lên những tiếng hô hào từ phía sân vận động.
Tôi còn phải giật bắn lên vì tiếng hét của người bên cạnh. Ông ta chợt nhận ra sự hớ hênh của bản thân, liền xấu hổ cúi mặt tem tém lại cảm xúc, mang theo vẻ mặt tiu nghỉu buồn bã rời khỏi chỗ trú mưa. Bên ngoài mưa cũng ngớt dần. Lướt qua, trên tai người kia đeo tai nghe, trông giống như bộ đàm... Cảnh sát à? Lần đầu gặp người ngộ ngộ như thế.
Trên màn hình to giữa sân, cảnh các vận động viên ôm nhau ăn mừng chiến thắng. Những cậu bé tuổi đời chưa tròn 20 đã mang về cho mình một vinh quang rạng danh tên tuổi. Tuổi 18 là cột mốc đẹp nhất đời người, nơi sức trẻ, hoài bão và nhiệt huyết hòa quyện tạo nên những điều kỳ diệu.
Tuổi 18 cũng bỏ quên tôi và Đăng ở lại trong thảm cảnh ngày ấy. Nếu không vì chấn thương, có lẽ năm 18, Đăng cũng có thể có một chiến tích hùng hậu và rực rỡ như thế.
Máy quay lại dừng lại nơi anh, chàng trai sau hơn 10 năm cuối cùng cũng tìm lại được ánh sáng tận sâu nơi ánh mắt. Đôi mắt anh long lanh lấp lánh, chỉ vì một bàn thắng mà trở nên hạnh phúc sau bao ngày trầm lặng. Đăng cùng một cô gái hồ hởi ăn mừng, nụ cười tươi rói rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Trái tim tôi vừa hẫng lại một nhịp. Không phải vì bên cạnh anh xuất hiện một người khác. Mà là dáng vẻ tôi yêu năm nào vừa hiện lên. Đây là cảm giác rung động, xao xuyến, bồi hồi, nhớ nhung.
Dòng người sau trận bóng cũng bắt đầu đổ xô ra ngoài. Tôi tìm một chỗ đứng gần nhất ở cổng, có góc nhìn rộng nhất để ngó nghiêng. Không để ý, người ta còn va phải tôi, rớt cả điện thoại. Tôi xót xa cúi xuống nhặt em dế yêu, từ sau khàn khàn đôi tiếng "Sorry" của một người đàn ông trung tuổi.
Một thứ sợ hãi gì đó chạy ngược từ sống lưng lên não, khiến tôi mất tập trung rồi thở dốc không phanh.
"Are you OK?" Bàn tay ấm nóng đặt lên vai tôi. Lúc này tôi mới giật mình nhìn sang.
Cô gái vừa nãy đứng cạnh Đăng. Cảm giác như đứng trước một cơn sóng lớn, mạnh mẽ nhưng đầy cuốn hút. Ánh mắt xanh biếc của cô mềm mại, ẩn chứa chút lo lắng khiến người khác như bị chững lại trong giây lát. Mái tóc vàng óng ánh buộc gọn gàng nhưng vẫn có vài lọn tóc nghịch ngợm vương nhẹ trên gương mặt rám nắng.
"Linda."
Đôi boot martin nâu sẫm dừng lại trước mặt tôi. Vừa nghe thấy chất giọng quen thuộc, tôi hít một hơi thật dài để ổn định nhịp tim đang rối như tơ vò, rồi nâng mình đứng thẳng dậy.
"I'm OK. Thank you." Quay qua nói với cô gái tên Linda một cách khách sáo.
Đăng vừa thấy tôi, liền không tự chủ được mà lùi lại một bước. Nhìn hành động xa cách của anh, tôi cảm thấy tủi thân đôi phần.
"Nói chuyện chút đi." Tôi rón rén mở lời.
Đăng nhíu mày, nói với cô gái hãy đợi anh ở ngoài xe. Linda nhìn tôi một lúc, rồi rời đi. Chỉ còn lại tôi và anh, tôi lại chẳng biết nói gì, hai bàn tay đan vào nhau, móng tay ghì chặt vào da thịt chỉ cần thêm chút lực là có thể ứa máu.
"Gọi xe về nhà đi. Tối rồi." Anh mở lời trước, nhưng ánh mắt lại chẳng nhìn tôi.
"Lâu rồi mới gặp, anh không muốn cùng em đi dạo vài vòng sao?" Lấy hết can đảm để nói ra câu này.
Đăng thoáng bất ngờ, đôi môi bặm lại rồi nhẹ nhàng từ chối.
"Anh phải đưa Linda về. Để anh gọi xe cho em." Đăng lấy điện thoại từ trong túi áo khoác, mở ứng dụng đặt xe, tất cả hành động đều không nhìn tôi lấy một lần.
"Em đang ở đâu?"
"Thôi được rồi. Để em tự về. Mai em lại đến tìm anh."
Tôi nhìn màn hình điện thoại anh dừng lại ở mục nơi đến. Anh không muốn nói chuyện với tôi, tôi cũng không dám ép. 11 năm rồi không gặp, đâu phải muốn hàn huyên tâm sự là có thể dễ dàng như vậy được.
Đăng cũng phải đưa cô bạn kia về. Đó là điều hiển nhiên. Đón người ta đi phải tiễn người ta về chứ.
Nhưng mà...
Lần đầu tiên em đến đây, anh không lo lắng chút nào sao? Tại sao có thể để em về một mình như thế?
Tôi bối rối rời đi, nhưng vẫn để lại cho anh một câu.
"Ngày mai em sẽ đến tìm anh."
Tôi muốn khẳng định cho Đăng thấy, dù có thế nào tôi cũng không bỏ lỡ anh thêm lần nữa.
Ngồi trên xe, tôi thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố London lên đèn rực rỡ cả một khoảng trời, xua tan không khí lạnh lẽo, nhạt nhoà của ban ngày. Có lẽ ban đêm mới là lúc mọi sinh vật như sống dậy, hoà mình vào nhịp đập hối hả của trái tim nước Anh.
Đi từ Wembley về Westminster phải mất hơn 1 tiếng. Suốt quãng đường, hai mắt tôi díu lại, nhưng chẳng dám ngủ ở nơi xa lạ thế này. Ngước mắt lên chỉ thấy ánh đèn đường vàng chói lọi, một bức tranh hoàn hảo giữa ánh sáng hiện đại và vẻ cổ kính trầm lắng hiện ra. Những toà nhà với kiến trúc cổ xưa luôn là nét đẹp khiến vương quốc Anh trở nên trang trọng và khác biệt.
Về đến Westminster, xe dừng lại đợi đèn đỏ. Không khí nhộn nhịp bên đường đã kéo trôi sự chán nản của tôi về phía sau. Tôi bảo người tài xế cho mình xuống.
Bên con đường đi bộ cạnh sông Thames, người nghệ sĩ đường phố hoàn toàn thu hút mọi ánh nhìn. Một tay nâng đàn, một tay đung đưa kéo theo từng giai điệu. Người làm chủ mọi khoảnh khắc luôn là người biết cách toả sáng.
Bản nhạc Lambada đã mấy chục năm vẫn có thể in đậm trong xúc cảm âm thanh của mỗi người. Sôi động có, mạnh mẽ có, hào hùng có, da diết có.
Tôi chọn cho mình một vị trí đẹp bên cạnh bồn hoa, ngồi xuống lặng nhìn dòng người trôi qua. Bản nhạc vừa dứt, tiếng vỗ tay lác đác của một vài khán giả để khích lệ người nghệ sĩ già, tay nắm chắc violin, nghiêng mình cúi chào.
"Quý ngài đây có chơi được bản La Mélancolie của Ole Bull không?*" Vừa cất tiếng, mọi ánh nhìn đều đổ dồn lại.
"Đó thực sự là một bản nhạc hay. Tốt lắm.*" Ông ta nghiêng mình xoay một góc 45 độ về phía tôi, như thể chuẩn bị biểu diễn cho vị khách mới đến của mình.
Ông khoác trên mình chiếc áo khoác sờn cũ, mái tóc bạc phơ lòa xòa trong làn gió nhẹ. Đôi tay gầy guộc nhưng vững vàng nâng cây đàn violin, kéo lên từng nốt trầm bổng của bản La Mélancolie.
Âm nhạc như xuyên thấu qua màn đêm, chạm vào lòng người nghe. Những nốt nhạc buồn bã nhưng đầy da diết khiến không gian xung quanh như chậm lại, dù phía xa vẫn là âm thanh của xe cộ và tiếng cười nói râm ran. Thêm nữa vài dòng người qua đường dừng lại, ánh mắt đượm buồn nhìn ông, dường như bị cuốn vào câu chuyện không lời mà bản nhạc kể. Chiếc hộp đàn đặt trước mặt chứa vài đồng tiền lẻ và một đóa hoa nhỏ ai đó đã lặng lẽ đặt vào, như một lời tri ân với nghệ sĩ già.
Dưới bầu trời London, người nghệ sĩ kéo đàn không chỉ chơi nhạc mà còn khắc họa sự cô đơn, kiên cường và nét đẹp thầm lặng của cuộc sống nơi đô thị phồn hoa.
"Mélancolie" theo tiếng Pháp, có nghĩa là u sầu, phiền muộn. Cũng như "Melancholy" trong tiếng Anh vậy. Với giai điệu chậm rãi, trầm bổng, bản nhạc dường như là lời thủ thỉ, kể về một câu chuyện chất chứa nỗi niềm sâu kín, vừa đau buồn, vừa đẹp đẽ trong sự tĩnh lặng.
Người nghệ sĩ ấy và Đăng có điểm giống nhau, là đều cùng kéo một bản nhạc. Nhưng trong hai người, người mang chất thi ca trong lòng, kẻ mang vẻ bóng hình trong tim.
Tôi rút ra đồng 50 bảng Anh trong ví, đặt vào trong hộp đàn rồi rời đi.
Chọn một chiếc ghế đã bạc màu sơn bên trong công viên nhỏ gần đó, tôi thở dài thả mình xuống một cách mạnh bạo. Tựa cổ ra đằng sau thành ghế, ngắm nhìn những tán lá đung đưa.
Tháp đồng hồ BigBen to đồ sộ sừng sững ngay bên cạnh cứ 15 phút lại đổ chuông một lần. Từ nãy đến giờ không biết đã bao nhiêu cái lần 15 phút ấy.
Bỗng lác đác rơi một vài chất lạnh buốt, vừa đáp xuống má là lập tức tan ra. Tuyết rơi. Trận tuyết đầu mùa đông mới còn nhẹ nhàng, dịu dàng, êm ái, chẳng mấy đã tạo nên những lớp tuyết mỏng dưới chân.
Một cơn gió rét thổi qua làm cho bản thân không tự chủ được mà hắt xì một cái. Tôi bận rộn loay hoay tìm khăn giấy trong túi xách, người kia đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào, giọng điệu có chút bực mình.
"Sao em cứ làm cho người khác phải bận tâm thế?"
A, Đăng đã đưa cô bạn kia về rồi tình cờ gặp ở đây nè. Chúng tôi thật là có duyên. Tiếng chuông đồng hồ vừa keng lên một tiếng, làm tôi giật mình, nhớ ra phải trả lời anh.
"Lo lắng cho em à? Vậy thì lai em về đi. Giữa đêm rồi, không có đặt được xe nữa."
Đăng lại gần, kéo tay tôi đứng dậy. Một bước chân của anh bằng hai bước của tôi. Tôi lẽo đẽo chạy theo đến bên cạnh anh, thầm cười vì lâu lắm rồi...
Trên xe, tôi thao thao bất tuyệt. Thỉnh thoảng dừng lại đôi chút để tìm chủ đề nói.
"Ở Việt Nam em đi bar nhiều nhưng chưa thấy quán nào có cái vibe như của quán anh, rượu pha cũng ngon nữa. Mai em đến tiếp nhé."
"Hồi nãy em có gặp một người kéo đàn violin dạo ở đoạn sông Thames, công nhận bên này văn hoá đường phố nhiều thật đấy."
"Lần này em sang đây có một mình thôi, anh làm hướng dẫn viên cho em một buổi được không?"
"..."
Sau rất nhiều câu hỏi và tường thuật, sự im lặng là thứ duy nhất tôi nhận được. Đoạn đường về đến nhà nghỉ của tôi cũng không xa, chẳng mấy chiếc xe đã dừng ngay trước cửa khách sạn.
Xe đã dừng, nhưng vị khách lại không chịu xuống.
Tôi ngồi im cũng khoảng 5 phút, chờ đợi anh nói gì đó. Ít nhất cũng phải là một câu dù nội dung có là gì chứ.
"Anh không biết mục đích của em là gì. Nhưng mà... đừng cố gắng nữa. Chỉ một vài năm, thậm chí vài tháng cũng đủ thay đổi một con người rồi. Cho dù em có nghe được gì, rồi ở đây, cho dù tình cảm có còn hay không, thì điều đó cũng không quan trọng nữa. Nên là..."
Anh khựng lại, lời nói lộn xộn như không đủ thời gian để sắp xếp nội dung. Tôi bấu chặt ngón tay, hai hàng mi rung rung nhưng không đủ để giọt nước mắt nào phải tuôn.
"Em đã nhớ lại được hết rồi."
"Anh biết mà."
"Chúng ta vẫn chưa chia tay. Hồi ấy làm gì có lời chia tay chính thức nào đâu..." Tôi không nghĩ nổi một lý do hợp lý nào khi mà anh đang cố đẩy tôi ra xa.
"Vậy thì chia tay đi. Coi như mối tình kéo dài được 11 năm và chấm dứt ngày hôm nay. Vậy nhé." Anh không đợi tôi nói nốt mà lập tức đáp lại chẳng cần suy nghĩ.
Hụt hẫng và đau lòng. Sự vô tình nhiều hơn những gì tôi nghĩ.
Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống mu bàn tay đang đỏ lên vì bị chính tôi siết chặt. Đôi môi bặm lại trắng bợt như cắt không còn giọt máu, đến khi mấp máy môi chuẩn bị nói ra thì màu đỏ hồng mới hiện lại.
"Bị bệnh không phải lỗi của em. Tai nạn không phải lỗi của anh. Hơn 10 năm qua dù vì bệnh thì anh vẫn chiếm trọn trong em một khoảng trống, không thể thay đổi được."
Tôi mở cửa xuống xe. Cuối cùng ngoảnh lại nhìn anh. Anh gục xuống vô lăng, không biết đang nghĩ gì, được một lúc rồi ngẩng dậy, dáng vẻ bất cần lái xe vụt đi. Đến hành động cuối cũng chẳng nhìn tôi.