Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1200



Thế nên nếu như muốn tổ chức, phải mời đầy đủ người buôn muối đến tham gia.

Lúc này cần phải có một người quen biết với những người buôn muối đến trợ giúp Hàn Phong.

Đường Tiểu Bắc cho rằng Hồng Đào Bình là người thích hợp nhất.

Nhà họ Hồng trước đây là gia tộc có tiếng ở Đông Hải, bây giờ tuy răng đã sa sút, nhưng Hồng Đào Bình chắc chẳn quen biết người buôn muối.

Quả nhiên, Hồng Đào Bình nghe thấy Đường Tiểu Bắc chỉ cần anh ta hỗ trợ liên lạc với người buôn muối thì đáp lời ngay:

"Phu nhân yên tâm, người buôn muối ở Đông Hải này, về cơ bản ta đều quen biết hết, tìm bọn họ mượn tiền thì có thể không được, nhưng nói chuyện thì vẫn được."

"Vậy thì làm phiền công tử rồi." Đường Tiểu Bắc mỉm cười thi lễ.

Có Hồng Đào Bình bảo đảm, buổi đấu giá coi như là đã thành công một nửa.

"Không phiền, không hề phiền!"

Hồng Đào Bình xua tay liên tục: "Phu nhân có điều không biết, ta nghe những người buôn muối nói chuyện phiếm có nhắc tới châu Thủy Ngọc, thật ra bọn họ vô cùng mong muốn mua được một viên, chỉ là bọn họ vận chuyển muối trở về nhất định phải đi qua Giang Nam, ở Giang Nam lại không dám tranh đoạt với gia tộc có tiếng ở địa phương, vẫn luôn trông chờ thương hội Kim Xuyên tổ chức buổi đấu giá ở Đông Hải."

Nghe Hồng Đào Bình nói như vậy, Đường Tiểu Bắc cũng yên tâm hơn.

Mục đích khi tới trấn Ngư Khê đã đạt được, ăn sáng xong, Kim Phi để lại một nhóm nhân viên hộ tống bảo vệ Hồng Đào Bình, rồi dẫn những người còn lại chạy thẳng ra đường lớn.

Sau khi bọn họ đi, Hồng Đào Bình không hề nghỉ ngơi, lập tức lên đường chạy đến doanh trại thủy quân.

Lúc đi ngang qua trấn Ngư Khê, nhìn thấy bến thuyền đổ nát, Hồng Đào Bình đã sa sút tinh thần suốt một hai năm nay bỗng cảm thấy phấn chấn.

Trong lòng cũng càng biết ơn Kim Phi hơn.

Không chỉ bởi vì y cho anh ta mượn tiền để trả nợ, mà còn vì những kiến thức mà Kim Phi đã dạy cho anh ta.

Kiến thức mà anh ta học được trong một đêm này, có giá trị hơn nhiều so với mười ngàn lượng bạc.

Mặc dù các bộ phận của ròng rọc cần phải làm ở làng Tây Hà rồi mới đưa đến, nhưng như thế đã đủ khiến Hồng Đào Bình vô cùng hài lòng.

Có bản vẽ của ròng rọc và tàu chiến, anh ta tin rằng xưởng đóng thuyền của nhà họ Hồng chắc chẳn sẽ vang danh khắp Đông Hải lần nữa.

Nghĩ tới đây, Hồng Đào Bình lại chạm vào bản vẽ trong tay mình.

Lúc này Hồng Đào Bình vẫn chưa ý thức được, sau này. những bến thuyền đổ nát này không chỉ vang danh khắp Đông Hải, mà còn nổi tiếng toàn cầu.

Tiêu cục Trấn Viễn sẽ đi vòng quanh thế giới trên con tàu do Hồng Đào Bình đóng.

Dĩ nhiên, đó là chuyện của sau này.

Hồng Đào Bình quay đầu nhìn bến thuyền một chút, rồi cùng nhân viên hộ tống cưỡi ngựa chạy như bay.

Đến được doanh trại thủy quân thì sắc trời đã tối, nhân viên hộ tống đang định dẫn Hồng Đào Bình đi tìm Hàn Phong, kết quả là Hàn Phong đã tìm thấy họ trước.

Vừa gặp mặt, anh ta đã tóm lấy đội trưởng đội hộ tống, lo lắng hỏi:"Tam Bảo, tiên sinh còn ở trấn Ngư Khê không?”

"Tiên sinh ăn sáng xong, sau đó dẫn người rời trấn Ngư Khê lên đường trở về Xuyên Thục rồi ạ!"

Đội trưởng đội hộ tống hỏi:"Hàn đội trưởng, ngài tìm tiên sinh có chuyện gì sao?”

"Có chuyện, trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi!"

Hàn Phong lấy từ trong lòng ngực ra một phong thư, nhét vào tay đội trưởng đội hộ tống:"Tam Bảo, ngươi đã đi qua trấn Ngư Khê một lần, đợi lát hãy đi thêm một chuyến nữa, dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi kịp tiên sinh, giao phong thư này cho ngài ấy!"

"Vâng!"

Đội trưởng đội hộ tống vừa nghe xảy ra chuyện, vội vàng làm theo.

Những nhân viên hộ tống có thể không nghỉ ngơi, đi suốt đêm để đuổi kịp Kim Phi, nhưng ngựa không nghỉ ngơi không được.

Tranh thủ lúc đổi ngựa, đội trưởng đội hộ tống đã giới thiệu Hồng Đào Bình với Hàn Phong.