Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1846



Nhưng xét về mặt tình cảm, không có nhân viên hộ tống nào phàn nàn với Quan Hạ Nhi về việc đó, ngược lại càng thêm ủng hộ cô.

Lần này người bị nhốt là Ngưu Bôn và Đường Phi, lần sau người bị nhốt có thể chính là mình.

Cửu công chúa nghe được Quan Hạ Nhi nói như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Cuối cùng cô ấy cũng biết Kim Phi vì sao lại tin tưởng Quan Hạ Nhi như vậy.

Cửu công chúa đã từng thấy trong triều đình có những người rất phục tùng, nhưng giống như Quan Hạ Nhị, coi lời Kim Phi nói như một tín ngưỡng, thì là lần đầu tiên cô ấy thấy.

Cửu công chúa tự hỏi, cô ấy không thể được như Quan Hạ Nhi.

Cho nên cô ấy rất rõ ràng, địa vị của mình trong lòng Kim Phi, vĩnh viễn không thể nào vượt qua Quan Hạ Nhi.

Đối với Quan Hạ Nhi mà nói, lời nói Kim Phi còn ngang với thánh chỉ, cô ấy không thể nói lý lẽ với cô, chỉ có thể đợi Kim Phi trở về.

Trên thực tế, khi hiểu biết sâu hơn, Cửu công chúa dần dần phát hiện ra Kim Phi không phải là một tướng quân đủ tiêu chuẩn, cũng không đủ tàn nhãn giống hệt Quan Hạ Nhi.

Nhưng Kim Phi tự biết mình, hiểu răng mình không giỏi điều binh khiển tướng, cho nên bình thường sẽ giao tiêu cục cho Trương Lương.

Lắc đầu để rũ bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, Cửu công chúa cầm ống nhòm lên khu đất cao nhìn về phía cổng làng.

Trên sân đập lúa ở cổng làng, Thiết Ngưu tập hợp 500 nhân viên hộ tống, lúc Cửu công chúa nhìn sang thì họ đã cưỡi ngựa rời đi.

Trong làng vốn không có nhiều nhân viên hộ tống, trong số 500 người đó có 80% đều là ca đêm.

Nếu họ bị giữ lại ở núi Khôi Dương, e là không có đủ nhân lực bảo vệ pháo đài trong làng.

Nghĩ đến đây, Cửu công chúa càng thêm lo lắng.

Núi Khôi Dương cũng không tính xa, nhưng Thiết Ngưu bị địch phục kích nên không dám chạy nhanh dọc đường mà phái một lượng lớn trinh sát đi thăm dò con đường phía trước.

Tuy nhiên điều khiến mấy người Thiết Ngưu ngạc nhiên là họ thậm chí không nhìn thấy bất kỳ trinh sát nào của kẻ địch trên đường đi, thậm chí khinh khí cầu của kẻ thù đang lơ lửng trên bầu trời cũng biến mất.

Thiết Ngưu theo bản năng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng nhìn thấy núi Khôi Dương càng ngày càng gần, chỉ có thể thuyết phục bản thân bằng những suy nghĩ như: “Bọn họ không có dầu hỏa” “Mau chóng cứu Lão Đường ra, sau đó mau chóng trở về.”

Cứ như vậy, Thiết Ngưu dẫn 500 người thuận lợi đuổi tới chỗ đỉnh núi nơi Đường Phi bị vây bắt.

Điều khiến Thiết Ngưu bất ngờ là kẻ địch vừa thấy bọn họ đến thì lập tức tản ra, mặc cho bọn họ tiếp cận Đường Phi, Lão Ưng bị nhốt trên núi.

“Thiết Ngưu, ngươi đúng là đồ ngu ngốc, trong làng chỉ có bằng đó người, sao lại dẫn nhiều người như vậy tới đây?"

Cấp bậc của Đường Phi không cao bằng Thiết Ngưu, nhưng lúc này nhìn thấy Thiết Ngưu thì tức giận đến độ suýt chút nữa chửi má nó.

Vừa dứt lời, anh ta đã nhìn thấy nhân viên hộ tống đứng bên cạnh lộ vẻ mặt hoảng loạn nhìn về phía sau mình.

Đường Phi quay lại, nhìn thấy hướng làng có ba cột khói bay lên trời.

Đây là mức báo động cấp cứu và cảnh báo sớm cao nhất. ,

“Mau trở về, có người tập kích làng

Thiết Ngưu sốt sắng đến độ toát mồ hôi lạnh, kéo ngựa chiến quay đầu.

Nhưng đã quá muộn để rời đi.

Phía sau chân núi, Phùng tiên sinh cười khẩy dáng vẻ “Lòng dạ đàn bà”, ngay sau đó xua tay ý bảo lính liên lạc phát lệnh.

Khi tiếng trống trận vang lên, từng đoàn lính Thổ Phiên nhào ra từ trong rừng cây, chặn đứng con đường núi mà nhóm người Thiết Ngưu vừa đi qua.

Khinh khí cầu biến mất trước đó cũng lại bay lên, có điều nó không bay về nơi này, mà đến một khe núi nhỏ cách làng Tây Hà không xa.