Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1858



“Khiên đen! Pháo hiệu khiên đen! Là tiên sinh trở về! Là tiên sinh trở về!”

Trên đỉnh núi, hai nhân viên hộ tống kích động huơ tay múa chân!

“Ngươi canh chừng ở đây, ta đi nói với Mộ Lam tiểu thư!” Một nhân viên hộ tống trong đó quay đầu chạy xuống núi.

Trong sườn núi có một sơn động, A Mai xách hắc đao, cảnh giác đứng ở cửa sơn động.

Thấy nhân viên hộ tống chạy tới, giơ hắc đao ý bảo nhân viên hộ tống đứng lại.

“A Mai cô nương, tiên sinh trở về rồi!”

Nhân viên hộ tống hét vào trong sơn động: “Mộ Lam tiểu thư, tiên sinh trở lại rồi!”

Ước chừng mấy giây sau, Khánh Mộ Lam khập khiễng chạy ra từ trong sơn động, xông tới trước mặt nhân viên hộ tống, hỏi: “Ngươi nói gì cơ?”

“Ta nói là, tiên sinh trở về rồi!!” Nhân viên hộ tống nói lại lần nữa.

“Chắc chắn chưa?” Khánh Mộ Lam nhìn chằm chằm nhân viên hộ tống.

“Trên thuyền có gắn cờ đen, còn thả pháo hiệu khiên đen, trừ tiên sinh ra thì còn có thể là ai?” Nhân viên hộ tống trả lời.

“Nói vậy thì, tiên sinh đã thật sự trở lại rồi sao?”

Ánh mắt Khánh Mộ Lam đột nhiên đỏ hoe, nhảy lò cò xuống đỉnh núi.

Người khác muốn làm giả cờ đen chỉ cần tìm người thêu một mặt là được, nhưng ngoại trừ Kim Phi, trước mắt ở Đại Khang không có ai có thể làm ra thuốc nổ, muốn ngụy tạo pháo hiệu cũng không thể, chứ đừng nhắc tới pháo hiệu có hoa văn.

“Tiểu thư người chạy chậm một chút, núi này dốc lắm, đừng để bị ngãi”

A Mai vội vàng đuổi theo.

Khánh Mộ Lam bị thương ở chân, chạy không nhanh, rất mau đã bị A Mai đuổi kịp.

“Tiểu thư, để ta cõng người?” A Mai hỏi.

Nếu là bình thường, với tính cách của Khánh Mộ Lam, cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng lúc này cô ấy không hề do dự và nhoài người tới lưng A Mai.

Với khí lực của A Mai, cống Khánh Mộ Lam cũng rất dễ dàng, tốc độ cũng không giảm xuống bao nhiêu, dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống đỉnh núi.

Leo lên đá, Khánh Mộ Lam thấy một làn khói trắng phun ra từ chiếc thuyền trên dòng sông đang nhanh chóng lái tới.

Phía trước của thuyền lớn còn có một chiếc thuyền nhỏ đi nhanh hơn.

“Đây là thuyền gì thế, làm sao có thể chạy nhanh như vậy?”

A Mai là người ít nói, nhưng thấy thuyền hơi nước vẫn không nhịn được mà hỏi.

“Nhất định là tiên sinh mới chế tạo rai”

Khánh Mộ Lam vừa nói vừa móc ống nhòm trong ngực ra.

Ban đầu, Cửu công chúa rời khỏi Tây Xuyên, Khánh Mộ Lam đã theo dõi và cố gắng hết sức để “mượn” nó từ trong tay

Cửu công chúa.

“Là tiên sinh, còn có Tiểu Bắc và Bắc Thiên Tâm!” Khánh Mộ Lam kích động hô lên: “Thật sự là bọn họ!”

Dù cô ấy đã nhận được tin Kim Phi vẫn còn sống, nhưng mãi cho đến lúc thấy người thật, gánh nặng trong lòng cô ấy mới hoàn toàn được buông bỏ.

“Các người đánh cờ hiệu truyền tin cho tiên sinh, bảo y đậu thuyền chờ một lát, ta muốn gặp y!”

Khánh Mộ Lam khôi phục tâm trạng, nói với nhân viên hộ tống: “Ngoài ra phải truyền tin cho Cửu điện hạ, báo với cô ấy là tiên sinh trở về rồi!”

Nói xong cô ấy còn không quên nhắc: “Nhớ dùng tiếngỊ”

lóng “RõI” Nhân viên hộ tống gật đầu, quơ quơ lá cờ. “A Mai, mau cõng ta xuống núi!” Khánh Mộ Lam vỗ bả vai A Mai.

A Mai biết Khánh Mộ Lam nóng lòng, thi triển thân pháp bay vút xuống núi.

Thật ra không cần nhân viên hộ tống đánh cờ hiệu truyền tin, Kim Phi đã hạ lệnh cho thuyền lớn cập bờ.

Rời đi lâu như vậy, y cũng muốn biết làng hiện tại thế nào.

Nhân viên hộ tống đang đốt nồi hơi nhận được lệnh, nhanh chóng dừng thêm mồi, đồng thời bắt đầu giảm áp.

Buồm ở hai bên khoang thuyền cũng từ từ giương ra, giảm tốc độ lại.

Cứ như vậy, thuyền lớn trôi thêm mấy trăm thước nữa mới dừng lại.

Thuyền lớn vừa mới dừng hẳn, Kim Phi đã thấy A Mai cõng Khánh Mộ Lam ra khỏi đường núi.

“Các cô ấy không ở Tây Xuyên, chạy tới đây làm gì?”