Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1887



Kim Phi và Tấn vương đi phía trước, Cửu công chúa bước chậm nửa bước, định đi phía sau đi theo hai người họ.

Nhưng Kim Phi lại kéo Cửu công chúa lại, để cô ấy sánh bước với mình.

Quan niệm trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào máu của Đại Khang, dù Cửu công chúa có năng lực vượt trội hơn người nhưng cô ấy vẫn là nữ giới, nên theo quy tắc của Đại Khang, cô ấy thậm chí còn không được ăn cơm ở bàn trên.

Nhưng Kim Phi lại để Cửu công chúa đi cạnh mình, chuyện này khiến Tấn vương hơi ngạc nhiên.

Nhưng ông ta cũng không hề biểu hiện ra ngoài mà giả vờ như không để ý, thản nhiên nhìn xung quanh.

Cửu công chúa biết Kim Phi làm như vậy là vì sợ Tấn vương coi nhẹ mình, làm cho cô ấy vừa cảm động lại vừa bất lực.

"Thời gian trước Thổ Phiên đã đến đây xâm chiếm, ngôi làng đã bị đối phương thiêu không còn gì."

Cửu công chúa chỉ vào một căn nhà đã bị cháy rụi ở ven đường nói: “Nơi đây vốn là một xưởng dệt, nhưng đã bị thiêu rụi toàn bộ.”

"Lúc đi ngang qua cửa làng ta cũng thấy chiến trường rồi, đá trên núi còn bị thiêu tới nứt ra, nhìn thôi cũng thấy được lúc đó chiến đấu khốc liệt cỡ nào!" Tấn vương cảm thán thở dài: "May là Quốc sư tiên sinh có cách huấn luyện tốt, đã huấn luyện các nhân viên hộ tống thành một hộ tống kiên định như sắt thép, nếu mà là người khác chắc đã không bảo vệ được làng!"

"Vương thúc, thật ra lúc Thổ Phiên đánh tới làng cũng không còn bao nhiêu nhân viên hộ tống, là các nữ công nhân trong xưởng dệt và xà phòng thơm đã liều mạng chiến đấu để bảo vệ làng." Cửu công chúa giải thích.

“Nữ công nhân hả?” Mặt Tấn vương lộ ra vẻ ngạc nhiên, chỉ vào một nhóm nữ công nhân xưởng dệt đi ngang ở ven đường, hỏi: “Là họ sao?”

“Đúng vậy, Cửu công chúa liếc nhìn dòng chữ trên tay áo của nữ công nhân rồi nói: “Đây là nữ công nhân ở tổ thứ ba của xưởng dệt thứ ba, trận địa họ phụ trách là dốc Dã Thảo ở phía bắc, lúc đầu họ chỉ có 72 người, bây giờ chỉ còn lại 50 người, nhưng họ vẫn bảo vệ được trận địa.”

Cửu công chúa có trí nhớ rất tốt, là người sắp xếp hoạch định kế hoạch phòng thủ, dù không thể nhớ được dáng vẻ và tên của tất cả các nữ công nhân nhưng lại có thể nhớ được trận địa tương ứng của từng đội.

"Thật tài giỏi!"

Tấn vương thở dài một hơi, sau đó lại khen ngợi: "Từ lâu đã nghe Quốc sư tiên sinh có cách trị quân rất giỏi, đúng là danh bất hư truyền, một nhóm đàn bà con gái vậy mà cũng được tiên sinh huấn luyện thành đội quân tinh nhuệ, quá lợi hại!”

"Lời này của điện hạ sai rồi, bọn họ không phải do ta huấn luyện, là do họ đồng cảm với làng Tây Hà, cũng trân trọng công việc và cuộc sống hiện tại của mình nên họ đang chiến đấu vì chính mình!" Kim Phi nói.

"Quả nhiên Quốc sư tiên sinh có tấm lòng bao la rộng rãi."

Tấn vương tiếp tục khen ngợi: 'Đại Khang có một nhân tài như tiên sinh sao mà không hưng thịnh được? Tiếc là những kẻ thiển cận đó muốn làm hại tiên sinh, quả thực đáng chết!"

Nghe vậy, Kim Phi không khỏi nhìn xoáy vào mắt Tấn vương.

Đường đường là Tấn vương, mà tóm được cơ hội lại khen lấy khen để y, có vẻ như mục đích của chuyến đi này không hề đơn giản.

Ai cũng thích nghe những lời tốt đẹp, Kim Phi cũng không phải là ngoại lệ, nhưng rõ là Tấn vương cũng không phải người giỏi khen ngợi người khác, những lời khen này quá gượng ép thậm chí tên ngốc cũng có thể nhận ra lời của ông ta không phải lời thiệt tình.

Nên Kim Phi không hề cảm thấy vui sướng, trái lại trong lòng còn cảm thấy cảnh giác và thêm chút thiếu kiên nhẫn.