Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1903



"Ngươi cho rằng một mình ta đi, hay dẫn theo vài người nữa đi thì có gì khác nhau sao?”

Thiết Ngưu chỉ xuống bên dưới, cười nói.

Lão Ưng cúi đầu nhìn xuống, gãi đầu nói: "...Hình như không có gì khác biệt."

Khu đất trống bên dưới tập trung ít nhất khoảng mười ngàn ky binh Đảng Hạng, hơn nữa từ phía xa vẫn còn có ky binh không ngừng tiếp tục đi đến.

Thiết Ngưu đi một mình, hay dẫn theo năm trăm người đội cảm tử cùng đi, cũng không có khác biệt gì lớn.

Lão Ưng muốn nói đổi người đi, nhưng lời này vừa đến môi đã nuốt trở lại.

"Yên tâm đi, chỉ cần các ngươi còn ở trên trời, bọn họ sẽ không dám làm gì ta đâu!"

Thiết Ngưu võ nhẹ vào vai Lão Ưng, ra hiệu cho anh ta hạ độ cao của phi thuyền xuống.

Trên mặt đất, Lý Kế Sơn nhìn phi thuyền càng lúc càng hạ xuống thấp, rất muốn hạ lệnh cho người băn hạ nó.

Nhưng cuối cùng hắn đã kiềm chế ý tưởng này lại.

Bởi vì vẫn còn hơn chục chiếc phi thuyền bay lượn trên bầu trời nên mọi người có mặt ở hiện trường đều biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi bắn hạ chiếc phi thuyền này.

Khi giỏ treo của phi thuyền còn cách mặt đất hơn hai mươi mét, Thiết Ngưu ném một sợi dây thừng xuống, sau đó đeo găng tay vào, hai chân kẹp vào dây thừng, nhanh chóng trượt xuống.

Anh ta vẫy tay với Lão Ưng, sau đó khập khiễng đi về phía kiệu rồng.

Những ky binh xung quanh trừng mắt nhìn Thiết Ngưu, nhưng anh ta không hề sợ hãi mà còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn lại.

Khi còn cách kiệu rồng ba thước, một người đàn ông cường tráng mặc áo giáp đã chặn đường của Thiết Ngưu, tỏ ý hắn ta cần lục soát người.

"Nếu ta muốn giết Lý Kế Sơn thì còn cần phải xuống đây sao?" Thiết Ngưu lạnh lùng nhìn người đàn ông cường tráng: "Ta ném một quả lựu đạn xuống thì các ngươi đều chết hết!"

"Xấc xược, sao ngươi dám gọi thẳng tên húy của bệ hại" Người đàn ông cường tráng tức giận trợn mắt há mồm!

Nhưng Thiết Ngưu hoàn toàn không nghe lời hắn ta, nheo mắt nói: "Ta cho ngươi thời gian mười hơi thở, nếu như còn không tránh ra, ông đây sẽ quay người rời đi!"

Nói xong, anh ta bắt đầu đếm thầm.

Người đàn ông cường tráng quay lại nhìn Lý Kế Sơn, thấy Lý Kế Sơn khẽ gật đầu, hắn khịt mũi nhường đường.

"Chẳng lẽ thuộc hạ của Kim Phi không còn ai sao?" Lý Kế Sơn nhìn chằm chằm vào Thiết Ngưu, lạnh lùng nói: "Vậy mà lại phái một tên què đến gặp trãẫm!"

Lý Kế Sơn rất uy nghiêm, cộng thêm xung quanh đều là ky binh Đảng Hạng đang trợn mắt nhìn, nếu là một người bình thường, có lẽ hai chân đã bị dọa sợ mềm nhữn.

Đáng tiếc bọn hắn gặp phải một tên sát thủ như Thiết Ngưu.

"Lý Kế Sơn, ngươi đã ra khỏi thành rồi, còn giở trò này nữa là có ý gì?"

Thiết Ngưu nhìn về phía Lý Kế Sơn cười nhạt nói: "Đã ra ngoài tiếp Khách thì đừng nghĩ mình là liệt nữ trong sạch nữa! Ngoan ngoãn dạng rộng chân ra, phục vụ ta tốt thì dễ nói chuyện, nhất định phải làm om sòm như vậy à, cẩn thận ông đây sẽ đập nát hàng của ngươi đó!"

“To gan!"

"Tự tìm đường chết!"

"Người đâu, chém tên điên này thành ngàn mảnh cho ta.”

Lời này vừa nói ra, những ky binh Đảng Hạng ở xung quanh lập tức bùng nổ.