Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1916



Cho nên Kim Phi quyết định dùng cách thức đơn giản nhất, trực tiếp nhất để thay đổi thế giới!

Không phải các ngươi thích đánh nhau sao? Vậy thì đánh đi!

Mặc dù Cửu công chúa vẫn cảm thấy ý định của Kim Phi quá mạo hiểm, nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô ấy với Kim Phi, cô ấy có thể đoán được, lần này Kim Phi đã quyết tâm phải làm chuyện này, bản thân cô ấy khuyên giải cũng không có tác dụng.

Cộng thêm Cửu công chúa luôn tràn đầy khao khát về tương lai mà Kim Phi miêu tả, nên cô ấy dứt khoát không khuyên nữa.

Quan Hạ Nhi luôn tin tưởng Kim Phi vô điều kiện, càng không phản đối.

Cho nên, quyết định hành động vĩ đại được các nhà sử học sau này gọi là "kinh thiên động địa" đã được Kim Phi quyết định như vậy.

Nhưng trước khi chính thức chinh phạt phiên vương các nơi, Kim Phi vẫn còn một việc phải làm.

"Khánh Hâm Nghiều tới đâu rồi?" Kim Phi nhìn về phía Tiểu Ngọc.

Ngày đầu tiên y trở về đã phái Trịnh Phương đi tiếp viện cho Khánh Hâm Nghiêu, mấy ngày trước nhận được tin tức, với sự trợ giúp của lựu đạn và khinh khí cầu do Trịnh Phương mang theo, Khánh Hâm Nghiêu đã giành được đại thắng và đại bại được chủ lực Tần vương, tiến vào tám trăm dặm Tần Xuyên.

Khánh Hâm Nghiêu không vội vàng tiến lên mà sau khi sắp xếp ổn thỏa đội ngũ mới lập tức trở lại Kim Xuyên.

"Khánh đại nhân xuôi dòng, theo tốc độ thì buổi chiều hôm nay hoặc là tối ngày mai có thể đến được bến tàu." Tiểu Ngọc trả lời.

"Anh ta tới thì bảo anh ta gặp ta ngay!"

"Vâng!" Tiểu Ngọc lấy một cuốn sổ nhỏ ra, viết lại chuyện này.

Không còn cách nào khác, sau khi Kim Phi trở về, hoạt động lớn không ngừng, mọi phương diện ở làng Tây Hà đều bận rộn.

Tiểu Ngọc là đội trưởng đội phụ nữ đồng thời kiêm người phụ trách tiểu đội Chung Minh, cả ngày lẫn đêm đều liên tục luân chuyển trạng thái, không dùng quyển sổ nhỏ ghi lại, sợ rằng sẽ quên mất.

"Tiên sinh, còn có điều gì giao phó nữa không?"

Tiểu Ngọc cầm cuốn sổ nhỏ hỏi.

"Tạm thời không có." Kim Phi xua tay: "Trần Văn Viễn và Thanh Diên có ở trong làng không?"

"Cóm hôm qua vừa mới đi biểu diễn về!" "Bảo họ tới gặp ta!" "Được!" Tiểu Ngọc gấp cuốn sổ nhỏ lại rồi rời đi.

Một lúc sau, Trần Văn Viễn và Thanh Diên cùng nhau đi vào.

Từ sau khi trở về, Kim Phi vô cùng bận rộn, Trần Văn Viễn và Thanh Diên cũng phải phụ trách đoàn ca múa, thường xuyên không ở trong làng, cho nên sau khi Kim Phi trở về, chỉ gặp mặt hai người một lần, vẫn chỉ là chào hỏi vội vàng rồi một người đều đi làm việc của mình.

Khi gặp mặt lại, Kim Phi phát hiện ra cả hai người đều đen hơn trước.

Đặc biệt là Thanh Diên, trước khi khuôn mặt trắng nõn, bây giờ lại rám nắng do phải chạy ra ngoài thời gian dài để sắp xếp biểu diễn.

"Vất vả cho hai vị rồi!"

"Không vất vả ạ!"

Hai người liên tục xua tay.

"Cả ngày bôn ba bên ngoài, sao có thể không vất vả chứ?"

Kim Phi cười nói: "Thanh Diên cô nương vốn đã mảnh mai, bây giờ lại mảnh mai hơn trước kia nữal"

"Nếu như tiên sinh nói như vậy, thì cuộc sống của ta bây giờ thực sự không còn dễ chịu như khi ở thanh lâu, nhưng ta thích cuộc sống hiện tại hơn!"

Thanh Diên mỉm cười nói: "Ở thanh lâu, ta chỉ là một con chim hoàng yến được nuôi dưỡng, mặc dù nhìn gọn gàng xinh đẹp, nhưng ai đến cũng phải hót vài tiếng với người ta.

Bây giờ mặc dù bận rộn và thường xuyên phải dãi gió dầm sương ở bên ngoài, nhưng ta tự do, không còn phải nặn ra nụ cười vui vẻ để lấy lòng bất kỳ kẻ nào, cuộc sống như thế này, sung sướng hơn so với ở thanh lâu gấp vạn lần!"

"Bây giờ ta cũng đam mê công việc này." Trần Văn Viễn nói theo: "Mỗi khi ta thấy khán giả rung động trước câu chuyện của mình, ta lại tràn đây cảm giác thành tựu!"