Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2030



Tiểu viện ban đầu chuẩn bị cho trưởng xưởng và phó xưởng, bây giờ đã phân cho Phương Linh Quân và Lưu Bất Quần.

Khi Kim Phi tới, Phương Linh Quân đang ở trong tiểu viện đọc sách.

Thấy Kim Phi đi vào, ông ta nhanh chóng đứng dậy, đón Kim Phi vào gian nhà chính.

“Phương tiên sinh đã quen sống ở đây chưa?” Kim Phi hỏi.

“Quá quen rồi, sống ở đây còn tốt hơn sống ở núi Thất Khúc nhiều.”

Phương Linh Quân cười nói: “Trước đây ta nằm mơ cũng không ngờ, đời này lại có thể sống trong một căn nhà gạch ngói rộng rãi như vậy.”

“Đó là do tính cách của tiên sinh cao thượng, nếu như ngài thực sự muốn, ta tin răng có rất nhiều người bằng lòng tặng căn nhà rộng hơn, xa hoa hơn cho tiên sinh.”

Kim Phi không phải đang tâng bốc, với địa vị của Phương Linh Quân trong giới văn học của Đại Khang, nếu ông ta thực sự muốn kiếm tiền thì quả thực không phải là chuyện gì khó.

“Kim tiên sinh, có câu nói rất hay, nghìn mảnh ruộng tốt, một ngày cũng chỉ ăn ba bữa. Nhà cao cửa rộng, đêm ngủ cũng chỉ cần bảy tấc đặt lưng, những vật ngoài thân này đủ dùng là được, có nhiều ngược lại còn khiến người ta mất ngủ.”

Phương Linh Quân mỉm cười, giơ quyển sách trong tay lên.

Kim Phi nhìn qua, chính là cuốn sách giáo khoa tiểu học do y tự biên soạn.

Câu Phương Linh Quân vừa nói, chính là một câu từ một bài văn trong đó.

“Một vài câu tục ngữ thôn quê, đã để tiên sinh chê cười rồi"

Kim Phi hỏi: “Phương tiên sinh cảm thấy tài liệu dạy học này thế nào? Có những chỗ nào cần cải thiện không?”

“Không cần sửa nữa, đây là quyển sách vỡ lòng hay nhất mà ta từng xem”

Phương Linh Quân cảm khái nói: “Nếu không phải là biết tiên sinh còn có việc quan trọng hơn nữa phải làm, thì ta dù thế nào cũng phải để tiên sinh làm cái chức hiệu trưởng này!

Đúng rồi, nói đến đây, ta còn có việc muốn bàn bạc với tiên sinh một chút.”

“Phương tiên sinh ngài nói.”

“Nếu như Kim tiên sinh có thời gian, ta muốn mời ngài tới dạy cho các thư sinh một vài tiết.”

“Nếu như có thời gian, ta sẽ tới dạy thay.” Kim Phi gật đầu đồng ý. Kể từ khi mang thai, Quan Hạ Nhi không còn quan tâm đến y nữa.

Vì vậy Kim Phi lại bắt đầu ngâm mình cả ngày trong phòng thí nghiệm.

Ngày tháng như vậy trôi qua, lâu rồi cũng sẽ làm người ta cảm thấy mệt mỏi.

Kim Phi luôn rất quan tâm đến việc mở trường học, thỉnh thoảng tới trường dạy thay cũng là một lựa chọn tốt.

Hai người đang nói chuyện thì Lục Liễu bưng khay trà đi vào.

Tiểu Ninh đi theo ở phía sai, mang theo một ấm trà. “Lục Liễu cô nương?”

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Kim Phi không bất ngờ khi gặp lại Lục Liễu ở trường học, nhưng lại bất ngờ là gặp cô ta ở nhà Phương Linh Quân.

“Liễu Nhi là con cháu của một người bạn cũ của ta...”

Phương Linh Quân kể mối quan hệ của ông ta với ông nội của Lục Liễu cho Kim Phi nghe.

“Không ngờ Phương tiên sinh và Lục Liễu cô nương lại có mối quan hệ như vậy.” Kim Phi bừng tỉnh.

“Việc này còn phải cảm tạ Kim tiên sinh rồi. Nếu không có ngài, ta cũng sẽ không gặp được ông Phương.” Lục Liễu mỉm cười, rót trà cho Kim Phi.

“Cảm ơn!” Kim Phi nhận lấy tách trà, sau đó quay đầu nhìn Phương Linh Quân: “Đúng rồi Phương tiên sinh, lần này ta qua đây còn có một chuyện muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ.”

“Mời Kim tiên sinh nói.”

“Hiện giờ trường học sắp khai giảng rồi, ta muốn mời Phương tiên sinh viết bảng hiệu cho trường.”

Phương Linh Quân không chỉ dạy giỏi mà thư pháp còn rất nổi tiếng ở Đại Khang.

“Không có Kim tiên sinh thì sẽ không có ngôi trường này. Để ta viết bảng hiệu thực sự không thích hợp, không thích hợp!” Phương Liên Quân liên tục xua tay: “Vẫn là để tiên sinh viết đi”

Đây là trường đại học đầu tiên của Đại Khang, đã được định sẵn là sẽ đi vào trong sử sách, người viết bảng hiệu cũng sẽ được vinh danh cùng nó.

“Ngài là giáo viên đầu tiên và cũng là hiệu trưởng đầu tiên của ngôi trường này, có gì mà không thích hợp chứ?”

Kim Phi cười gượng nói: “Huống hồ chữ của ta lại xấu như vậy, nếu thực sự để ta viết, không chừng về sau tất cả mọi người đều biết chuyện này.”

Y không phải đang khiêm tốn mà sự thật là như vậy.

Đời trước y hầu như không dùng bút lông, mặc dù bây giờ có dùng, nhưng cho dù y dốc hết lòng dùng bút lông viết, cùng lắm là có thể nhận ra được mặt chữ, hoàn toàn không có dính dáng gì đến thư pháp.