Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2514



Một nhóm nhân viên hộ tống tinh nhuệ nhất đã chiếm lĩnh vị trí cao hai bên trái phải khe núi phía Bäc, sẵn sàng đón địch.

Hầm mỏ phía Nam khe núi lại rất bận rộn.

Kim Phi đứng ở một chỗ khuất gió của sườn núi, thỉnh thoảng giơ kính viễn vọng nhìn về phương Bắc một chút.

Thiết Chùy biết, Kim Phi đang lo lắng cho những nhân viên hộ tống ở lại kia.

Y vô cùng tàn nhãn với kẻ địch. Bất kể là ở trên chiến trường giết địch hay là lúc đánh cường hào chia ruộng, thanh trừng đám địa chủ quyền quý thì Kim Phi cũng giết không nương tay chút nào!

Rất nhiều quyền quý làm nhiều việc ác, nghĩ đến tất cả biện pháp muốn hối lộ Kim Phi, hoặc là nhờ người biện hộ nhưng Kim Phi đều không để ý tới.

Nhưng khi đối xử với người của mình thì Kim Phi quá mềm lòng.

Thật ra từ toàn bộ chiến lược cho thấy, trước khi Kim Phi đến nên để cho Trương Lương chuyển chiến trường tới kênh Hoàng Đồng.

Nhưng vì để cứu nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt nên Kim Phi không làm như vậy, mà tự mình ra tiền tuyến, hao tâm tổn sức, hoàn thành việc trao đổi con tin.

Từ điểm này mà nói, Kim Phi không đủ tư cách là một thống soái.

Bởi vì chiến tranh không thể tránh khỏi chết người, một thống soái đủ tư cách, không những phải ác với kẻ địch mà còn phải ác với người của mình.

Nhưng Kim Phi không thể tàn nhẫn với người của mình.

Quả thật đây cũng là nguyên nhân mà nhân viên hộ tống, nữ binh, nữ công và dân chúng Kim Xuyên ủng hộ y.

Dân chúng tuy ngu muội, nhưng họ vẫn phân biệt được ai tốt với họ, ai không tốt với họ.

Từ sau khi Kim Phi quật khởi, vô số dân chúng Xuyên Thục vì vậy mà được lợi.

Cộng thêm việc tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên nên bây giờ gần như tất cả dân chúng Xuyên Thục đều biết vì sao lại có ngày tháng tốt lành hôm nay.

Kim Phi cứ đứng ở đỉnh núi đến giữa trưa cho đến khi nhìn thấy ở phương bắc xuất hiện đội ngũ nhân viên hộ tống. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dẫn theo đám người Thiết Chùy xuống núi.

Đi được nửa đường trùng hợp gặp được Tả Phi Phi lên núi.

Thiết Chùy thấy thế, nháy mắt với Kim Phi, cố ý dẫn người đi phía sau vài bước.

Thật ra lúc ở trên thuyền, Nhuận Nương nhiều lần đã từng cố ý trốn đến phòng bếp, cho Kim Phi và Tả Phi Phi một cơ hội. Nhưng Kim Phi lại không biết nắm bắt. Mỗi lần khi Nhuận Nương và Khánh Mộ Lam để cho hai người ở cùng một chỗ thì Kim Phi cũng đều tìm cớ rời đi.

Sau khi từ thành Du Quan trở về, Khánh Mộ Lam còn vì thế mà mắng Tả Phi Phi vài lần.

Bản thân Tả Phi Phi cũng cho rằng quan hệ của cô ấy và Kim Phi đã đi đến giới hạn.

Kết quả ai ngờ đột nhiên Cửu công chúa ban hôn.

Thời đại phong kiến, người bình thường đính hôn còn có khả năng thoái hôn, nhưng hoàng đế ban hôn, thoái hôn chính là kháng chỉ!

Với địa vị của Kim Phi, kháng chỉ cũng không có vấn đề quá lớn, nhưng Cửu công chúa vừa mới đăng cơ chưa được bao lâu nên cho dù Kim Phi không hài lòng với Tả Phi Phi cũng không thể làm ra chuyện kháng chỉ.

Huống chỉ dù về dáng người tướng mạo hay năng lực của Tả Phi Phi đều là cực phẩm. Kim Phi cũng rất hài lòng về cô ấy...

Tuy rằng hai người chưa cùng phòng nhưng trong quân doanh tất cả mọi người đều xem bọn họ là vợ chồng. Khánh

Mộ Lam còn thường xuyên lấy chuyện này để trêu ghẹo Tả Phi Phi.

Sắc mặt Tả Phi Phi vốn rất bình thường, nhưng nhìn thấy. Thiết Chùy nháy mắt với Kim Phi, mặt cô ấy lập tức đỏ ửng.

Cô ấy cúi đầu nói: "Tiên sinh, cơm đã làm xong, ta đang định đi lên gọi ngài ăn cơm đây.”

Kim Phi gật đầu, sau đó hỏi: "Các nàng đã sắp xếp xong bên doanh trại chưa chưa?”

"Tất cả đã được sắp xếp xong xuôi bên cạnh mỏ đồng của nữ nhân viên hộ tống" Tả Phi Phi trả lời.

"Mọi người đã quen chưa?”

“Quen rồi." Tả Phi Phi nói: "Tuy rằng lều dày, nhưng cũng không ấm áp bằng mỏ quặng. Tất cả mọi người rất hài lòng.”