Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2896



Người đang cưỡi ngựa song song với Khánh Hâm Nghiêu là Khánh Mộ Lam nói: “Lúc ấy ta và đám người Lương ca định đưa tiên sinh rời đi, nhưng tiên sinh không chịu, nhất quyết đòi sống chết với quân địch, cũng may tam ca đưa người đến kịp, nếu không thì lần đó thật sự rất nguy hiểm!”

“Mộ Lam, lần này là lỗi của ta, ta không nên để muội đến nơi nguy hiểm như vậy!” Khánh Hâm Nghiêu đau lòng nhìn em gái.

“Đại ca, huynh nói cái gì thế, chúng ta là con cái của nhà họ Khánh, có bao giờ sợ nguy hiểm đâu?”

Khánh Mộ Lam thờ ơ nói: “Hơn nữa, một người đọc sách như tiên sinh còn không sợ thì ta càng không sợi”

“Kim tiên sinh là người đọc sách, nhưng muội lại là một cô nương." Khánh Hâm Nghiêu tức giận nói: “Một cô nương như muội suốt ngày la hét đánh đánh giết giết, còn ra cái thể thống gì nữa!”

“Đại ca, Kim tiên sinh đã nói rồi, nữ nhân có thể chống đỡ được nửa bầu trời, sao huynh vẫn còn khinh thường cô nương cơ chứ?”

Khánh Mộ Lam nghe vậy không vui: “Huynh nhìn xem trong đoàn tùy tùng của tiên sinh có bao nhiêu cô nương? Bọn họ kém nam nhân ở điểm nào?”

Đặc biệt là Phi Phi cô nương ở đội súng kíp, khi ở kênh Hoàng Đồng, từng người bọn họ liên thủ bảo vệ vị trí của đội nhân viên hộ tống nam, hết lần này đến lần khác đẩy lùi các đợt tấn công của kẻ thù, biểu hiện của họ không thua gì các binh lính nam, thậm chí đại da số còn mạnh hơn so với nam nhân trụ cột.

“Muội nhìn muội xem, ta đã nói cái gì đâu, muội kích động như thế làm gì?”

“Huynh dạy dỗ ta thì được, nhưng huynh nói binh lính nữ chúng ta không làm được thì không được!”

Khánh Mộ Lam nói: “Kim tiên sinh còn không coi thường binh lính nữ bọn ta, huynh dựa vào cái gì mà khinh thường. bọn ta?”

“Ta không coi thường binh lính nữ.” Khánh Hâm Nghiêu thấy Khánh Mộ Lam vẫn còn nổi giận, nhanh chóng xua tay nói: “Được rồi, xem như là ta nói sai được chưa, ta nhận lỗi với muội, ta không nên nói binh lính nữ không được!”

Lúc này Khánh Mộ Lam mới hừ một tiếng, bỏ qua cho ca ca.

Khánh Hâm Nghiêu miễn cưỡng cười một cái, sau đó ra hiệu cho đám cận vệ tránh xa, nhỏ giọng nói: “Mộ Lam, muội mở miệng ra là nhắc đến Kim tiên sinh, có phải là muội thích Kim tiên sinh rồi không? Hay là ta đi cầu thân giúp muội nhé?”

Vừa rồi Khánh Mộ Lam còn hùng hổ chớp mắt liền đỏ mặt, lắp bắp nói: “Ca, huynh đang nói cái gì vậy... Ta nào có...”

“Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, điều này thì có gì phải xấu hổ”

“Ca, huynh đã nói sẽ không thúc giục ta kết hôn mài” Khánh Mộ Lam đỏ mặt nói.

“Ta không thúc giục muội, nhưng Mộ Lam, muội đã sắp hai mươi tuổi rồi, chị dâu muội bằng tuổi này của muội đã sinh ba đứa con rồi, Cho dù ta không giục muội, muội cũng nên tự có tính toán rồi chứ?”

Khánh Hâm Nghiêu nói: “Muội cũng không biết hiện tại có bao nhiêu người đến nhà chúng ta cầu thân đâu, mỗi ngày †a và chị dâu muội không biết đã từ chối bao nhiêu người, đắc tội bao nhiêu người rồi đâu. Cho dù muội có vì ta và chị dâu muội suy nghĩ hay không, thì cũng nhanh chóng quyết định hôn sự đi!”

Với địa iện tại của nhà họ Khánh, Khánh Mộ Lam vừa là trưởng nữ nhà họ Khánh vừa là muội muội duy nhất của Khánh Hâm Nghiêu, người đến cầu thân quả thực không ít.

Nhưng Khánh Hâm Nghiêu cũng chỉ có một người muội muội, đương nhiên cũng phải lựa chọn cẩn thận.

Với thân phận của Khánh Mộ Lam, gả cho bất kì nam nhân nào của Đại Khang cũng không tính là trèo cao.

Dù cho Cửu công chúa là nữ đế, nếu như là trước đây thì thân phận của Khánh Mộ Lam đều có tư cách làm hoàng hậu.

Vì vậy, Khánh Hâm Nghiêu cho rằng ứng cử viên thích hợp nhất với vị trí em rể của anh ta là Kim Phi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!