Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 110: Quốc vương cưỡi hắc cẩu



Người thần bí được nhắc kia, đương nhiên là quốc vương bệ hạ.

Không đợi thiếp thân thị vệ quan Torres nói rõ ràng, Tôn Phi vừa nghe Best bị thương, nháy chuyển sang hình thức người man rợ, không tiếc tiêu hao ma pháp liên tục thi triển kỹ năng người man rợ - "nhảy vọt", lập tức biến mất khỏi mê thành trong hang đá ngầm, dọc theo đường đi không có chút nào che dấu khí tức cuồng bạo của người man rợ cấp 21, phi thẳng về quốc vương đại điện. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Hoàng cung rốt cuộc xảy ra sự tình gì?

Làm thế nào cha vợ Best của mìnhlại bị thương?

Angele nàng có sao không?

Rầm rập!

Tôn Phi nóng vội như lửa đốt, chạy ồn ã trên thềm đá phía trước hoàng cung, bậc thang bằng đá lớn dưới chân lấy Tôn Phi làm trung tâm, nứt dần ra giống như là mạng nhện, phảng phất một đường sao băng từ trên trời rơi xuống mặt đất… Đây là kết quả việc hắn không có thu liễm cùng khống chế lực lượng khủng bố của mình.

Bốn đầu tiểu thú lúc này vẫn bám chặt lấy quần áo và tóc của Tôn Phi, ở trong tốc độ quá cao mà kêu oa oa không dứt, Tôn Phi không có chút dừng lại, vẫn như cũ dùng kĩ năng "nhảy vọt", thân ảnh lại lóe ra trên không trung kéo theo từng đợt tàn ảnh, nháy mắt đã đi vào tới hậu hoa viên hậu cung.

Nơi đó đang truyền tới một trận rối loạn.

- Đồ chó hoang nào dám ở trong cung của lão tử nháo sự?

Tôn Phi giận dữ, như một cơn cuồng phong xông tới.

Nhưng bước vào hoa viên, cảnh tượng trước mắt khiến hắn nhất thời sững sờ ngay tại chỗ.

Chỉ thấy mái tóc đen nguyên bản được chải chuốt tỉ mỉ của cha vợ tương lai Best, lúc này đã muốn rối tung lên như cái ổ gà, trên cánh tay thì chi chít mấy vết máu, bộ ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển… Nhưng mà, tình hình của lão gia tử này một chút cũng không sao, bởi vì hắn đang ở thế hành hung.

Lúc này lão bạch kiểm Best, làm sao còn có chút gì gọi là phong độ nhẹ nhàng của một quý tộc?

Hắn trần trụi hai chân, một chiếc giầy không biết đã phi tới nơi nào, chiếc còn lại bị hắn siết chặt trong tay, giống như là thấy kẻ thù giết cha, dùng giầy làm vũ khí, rống một trận điên cuồng đuổi đánh theo một con ngựa lớn màu đen không biết từ đâu đến.

Lão soái ca đích thị là bị thương.

Nhưng Tôn Phi liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây chẳng qua là một chút bị thương ngoài da mà thôi, căn bản là không ảnh hưởng toàn cục, nếu lão mặt trắng này sao còn có thể nổi trận lôi đình chạy vòng quanh hoa viên để đuổi theo con tuấn mã đen kia, bộ dạng hoạt bát, chạy giống như một trận gió?

Angela cùng tiểu la lỵ tóc vàng Ji Ma không thể đáng thương hơn, dở khóc dở cười dẫn thị vệ đuổi theo phía sau lão soái ca, cố gắng ngăn cơn đại nóng giận kia lại.

Nhưng sức lực của lão nhân đang phát cuồng này để cho rất nhiều người đều lắp bắp kinh hãi, hơn nữa thị vệ cũng không dám quá mức dùng sức, thế nên vị truyền lệnh quan đại nhân vốn không có chút võ kĩ nào, có thể thoải mái từ lá chắn thịt đội thị vệ hình thành nên giãy thoát ra, tiếp tục đuổi theo con tuấn mã đen.

- Ách … Này… rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tôn Phi trong lòng buông lỏng, đang muốn hỏi, lại thấy con đại hắc mã rốt cuộc đã bị lão soái ca Best dồn đến một góc chết trong hoa viên, không còn đường tháo chạy, chứng kiến lão soái ca cười lạnh lùng mang theo sát khí tới gần, đại hắc mã kia kêu ra tiếng...

- Uông uông uông... Ô ô!!!

Ta kháo, Tôn Phi hoảng sợ, tại sao lại là tiếng chó sủa? Hắn suýt nữa thì nghĩ là lỗ tai mình có vấn đề.

Ngay bạch vũ Miêu Đầu Ưng, Phong Dực Anh Vũ, tiểu Ngư Miêu cùng song dực Kim Mao Hống bốn con tiểu thú vẫn luôn gắt gao bám trên vai Tôn Phi cũng lập tức hoảng hồn, lông mao dựng đứng cả lên, như là gặp mối nguy hiểm thật lớn. Tiểu Ngư Miêu trốn trong tóc Tôn Phi, mà Kim Mao Hống thì trực tiếp dùng hai chân trước bưng kín mắt của nó lại.

Tôn Phi nhìn kỹ.

A Di Đà Phật! Hay thật, con súc sinh bị chặn trong góc chết kia cứ tưởng là một con đại hắc mã, hóa ra lại là một con đại hắc cẩu hình thể thật lớn, hai chân cường tráng cào cật lực trên mặt đất, lộ ra bộ móng vuốt trắng bóc sắc bén như loan đao, thân hình to lớn nghiêng về phía sau như cự cung căng hết cỡ, trong cổ họng phát ra một tiếng rống trầm thấp tràn ngập uy hiếp, cơ thịt toàn thân nhô lên, , tràn ngập lực lượng dã tính.

Trong nháy mắt, Tôn Phi nghĩ là mình lại nhìn nhầm.

Rất hung tàn, quá mạnh mẽ, cực bạo lực!

Bộ dạng này sao có thể là một con chó, rõ ràng là một con ác thú tới từ vực sâu của địa ngục… Nhưng ai có thể nói cho ta biết, tại sao trong vương cung của lão tử lại xuất hiện một con siêu cấp hắc cẩu giống y như tuấn mã thế này.

Tôn Phi đang buồn bực, trước mắt lại xảy ra chuyện khiến người rơi mắt kính.

Đã thấy cha vợ Best đối diện với con đại hắc cẩu đang nhe nanh uy hiếp, thế nhưng không thèm để ý chút nào, hung hãn xông lên cầm chiếc giày phát thật mạnh vài ba nhát vào ót con đại hắc cẩu…..

Mà con đại hắc cẩu, vốn dĩ chỉ cần há miệng là có thể cắn Best thành ba đoạn, thế nhưng lại không dám có chút đánh trả, chỉ làm một động tác phi thường nhân tính là dùng chi trước ôm lấy đầu, miệng không ngừng gào thét nức nở, trong cặp mắt to đã tràn ngập sự ủy khuất.

- Cho ngươi chết này đồ chó dám cắn ta, cho ngươi chết này, gia hỏa không biết phải trái…

Lão gia tử một bên dùng giày đập liên tiếp, một bên tức giận mắng như một đứa trẻ trong mẫu giáo vậy, miệng thở phì phò.

- Phụ thân…

Angela dở khóc dở cười dẫn đám thị vệ kéo Best sang một bên.

Tôn Phi chỉ cảm thấy trước mắt là một mớ hỗn độn.

Best bị thị vệ kéo ra, con hắc cẩu dùng chân trước lau đi vết giầy chi chít trên mình, ánh mắt đảo đi đảo lại mấy vòng, rốt cuộc cũng thấy được Tôn Phi đứng ở phía xa xa.

Uông uông uông!

Đại hắc cẩu hưng phấn kêu lên vài tiếng, chân sau phát lực, nhảy lên trên không, hóa thành một đạo hắc toàn phong, vọt tới trước mặt Tôn Phi. Chỉ thấy súc sinh này ngồi xổm chi sau chân sau trên mặt đất, cái đuôi vẫy vẫy giống cối xay gió, thở ra hồng hộc, đôi mắt to đen lúng liếng điệu bộ lấy lòng, đầu lưỡi màu hồng thè dài ra, giống như đứa trẻ gặp bố mẹ vậy, đầu dùng sức cọ vào vai Tôn Phi, còn định dùng cái lưỡi dài liếm mấy cái vào mặt Tôn Phi.

Sau một hồi thân mật, đại hắc cẩu ngồi xổm xuống bên cạnh Tôn Phi, hướng về phía xa nhìn lão Best vẫn còn chưa nguôi con giận mà gầm rú lên vài tiếng thị uy.

Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng tiêu chuẩn a!

Tôn Phi miệng chữ O, quả thực sắp phát điên rồi.

Thần ơi, Chúa ơi, Phật ơi, có lầm hay không vậy, hay cho một con đại hắc cẩu nhân tính hóa, nó lại khiến cho người ta một loại ảo giác, giống như con súc sinh này đã thành tinh, mở ra linh trí, y như một người sống chứ không phải là độn vật nữa rồi.

Tôn Phi tỉ mỉ quan sát.

Càng nhìn càng thấy con hắc cẩu này quen mắt.

Đến cuối cùng hắn vỗ trán, tỉnh ngộ.

Ta kháo, đây không phải là con chó hoang Angela nhặt từ sau núi à. Chỉ là bây giờ cơ thể lớn lên gấp nhiều lần, thật khiến người ta khó tin, ngồi gục xuống hoàn toàn bên cạnh Tôn Phi mà còn cao hơn Tôn Phi một chút, ít nhất cũng phảicao hai thước, dài bốn thước… Đây còn là một con chó sao?

Tôn Phi dường như không cần nghĩ, đây nhất định là kết quả của việc cho nó uống "Người Khổng lồ xanh dược tề".

Xem con hắc cẩu này gặp đại hạnh vận rốt cục kiên trì qua thống khổ tê tâm liệt phế do dược tính cải tạo thân thể, thân thể nó dưới sự tác động của dược lực đã xảy ra biến dị không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa "Người Khổng lồ xanh dược tề" ẩn chứa tinh thần ba động kỳ bí cũng ảnh hưởng tới linh hồn đại hắc cẩu, khiến nó đối với Tôn Phi tràn ngập hảo cảm cùng trung tâm, nếu không con súc sinh này trước kia nhìn thấy Tôn Phi đã nhe răng, nhếch mép sủa điên cuồng rồi, khiến cho cả hoàng cung gà bay chó chạy tan tác, chứ đâu có thân thiết như bây giờ, đuôi ngoáy tít như cái cối xay gió ngoan ngoãn như lấy lòng.

Mà chứng kiến bộ dáng con đại hắc cẩu này, bốn tiểu thú trên người Tôn Phi cũng có phản ứng.

Có lẽ là xuất phá từ bản tính thiên địch của chó mèo, con tiểu Ngư Miêu cả người núc ních thịt dựng đứng lông tơ toàn thân, cong người bắt đầu dẫm dẫm lên thân thể Tôn Phi ra oai, song dực Kim Mao Hống khẽ đảo cặp mắt đen bóng vài cái, cuối cùng chọn lựa đứng bên phe tiểu Ngư Miêu, nhe hai cái răng nanh trắng nhỏ ra, con mắt lộ địch ý nồng đậm. Còn bạch vũ Miêu Đầu Ưng và Phong Dực Anh Vũ thì thật là một đám vô sỉ phản đội lại đồng bọn, một trái một phải xoay vài cái, phát hiện không gặp nguy hiểm liền đáp xuống vai con đại hắc cẩu, khẽ chải chuốt bộ lông đen mượt kia, vẻ mặt lấy lòng.

Đây là đám súc sinh gì a, đều thanh tinh rồi.

- Oa, hai còn mèo nhỏ khả ái quá đi.

- Mau nhìn kìa, con mèo nhỏ này còn mọc cánh…

Angele cùng tiểu la lỵ tóc vàng Ji Ma cũng phát hiện ra Tôn Phi đã đến, ánh mắt hai thiếu nữ tỏa sáng, nhiệt tình vui vẻ chạy tới. Tôn Phi thấy thế trong lòng mừng rỡ, thầm nói hai cô này trở nên nhiệt tình từ lúc nào vậy? Hắn cười đen tối mở rộng cánh tay muốn có một cái ôm ngọt ngào. Ai biết được hai thiếu nữ xẹt qua người Tôn Phi như gió, chính là ôm con Ngư Miêu mập mạp cùng song dực Kim Mao Hống trên người Tôn Phi, không có chút nào để ý tới Tôn Phi.

Tôn Phi khóe miệng co giật.

Cánh tay rộng lớn chỉ ôm lấy một khối không khí, cứng ngắc trong không trung…

Song dực Kim Mao Hống liều mạng giãy dụa trong lòng Ji Ma, đảo đảo cặp con ngươi đầy bất mãn, dường như nói:

- A, đồ đần độn, ta không phải mèo, ta là ma vĩ đại Kim Mao Hống…. Kim Mao Hống , tiểu cô nương ngu ngốc, ngươi hiểu không?

...

Một phút sau.

Một đạo kim sắc "Chiến hoàn" ở dưới chân lúc ẩn lúc hiện, bàn tay Tôn Phi hoàn toàn bị bao phủ bởi đoàn kim sắc quang diễm, nhẹ nhàng chạm trên cánh tay cha vợ tương lai Best, quang diễm nhấp nháy, chỉ trong nháy mắt, hai vết máu trên cánh tay Best do bị con hắc cẩu làm trầy chậm rãi biến mất không còn thấy gì nữa, cuối cùng ngay cả vết sẹo cũng không để lại.

- Con súc sinh chết tiệt, ta thề từ nay về sau ta chỉ ăn thịt chó!

Lão soái ca vẫn còn phẫn nộ chưa hồi phục, bộ dạng nhìn thấy con hắc cẩu giống như là thấy được kẻ thù giết cha, hung hăng nguyền rủa.

Ngẫm lại cũng thấy dọa người, đường đường là truyền lệnh quan uy nghiêm dưới một người trên vạn người, lần đầu tiên bị thương không ngờ là bị chó do con gái nuôi cắn… Chuyện hài hước này nếu truyền ra ngoài, truyền lệnh quan như hắn còn có thể duy trì uy nghiêm trước mặt mọi người nữa sao?

Lão bạch kiểm Best bây giờ do tức giận đã biến thành lão hắc kiểm.

Vấn đề thể diện, thật đúng là muốn lấy mạng người ta mà.

Mà Tôn Phi lúc này rốt cục cũng biết rõ ràng những chuyện đã trải qua.

Nguyên lai Best đã chỉnh lí gần xong một số văn kiện hành chính trong thành, lại vất vả dàn xếp nơi ăn nghỉ cho sứ giả cùng vương tử các quốc gia, bèn vào Hoàng cung muốn cùng với Tôn Phi thương nghị chuyện tiếp kiến vương tử Lake của vương quốc Mola Ridge, nào ngờ Tôn Phi không ở trong cung, lại gặp được con gái Angela. Lão gia tử khó mới có được một lần thoải mái, vừa lúc cùng tâm sự với con gái, chỉ điểm cho cô con gái đơn thuần của mình, cần gắt gao bắt lấy tâm tình của Alexander, ai biết con hắc cẩu vẫn ngủ say ở hậu hoa viên đột nhiên tỉnh lại, trong lúc mê man khéo sao lại ngoạm một cái vào cánh tay Best…

- Haha, Best thúc thúc, ngài làm gì mà so đo với súc sinh kia!

Tôn Phi cười ngặt ngẽo, không có chút gì che dấu đi sự vui sướng trước nỗi họa của người khác, thầm nói nhạc phụ nên nhanh chóng cầu khẩn Chiến thần điện hạ phù hộ không bị bệnh chó dại đi, nếu không…

Lão soái ca không nhịn được, nhất thời nổi giận đang muốn phát lên…

Đúng lúc này, lại nghe bên ngoài có thì vệ vội vàng chạy vào bẩm báo:

- Tâu bệ hạ, trưởng công chúa đế quốc Zenit phái người tới chính điện cầu kiến.

Ai?

Cô công chúa điện hạ thần thần bí bí kia không chịu được, đến mời ta rồi sao?

Tôn Phi trong lòng vui lên.

Cùng lúc đó, cha vợ tương lai Best cũng đứng dậy.

Trong nháy mắt này, Best đột nhiên giống như Tôn hầu tử bảy mươi hai phép biến hóa, toàn bộ cơn tức giận đều biến mất. Tuy rằng chân vẫn trần trụi như trước, bụi dính đầy trên thân, tóc tai bù xù, nhưng cả người khí chất thay đổi, phong độ nhẹ nhàng thuần túy bộ dạng của một quý tộc, cử chỉ tao nhã đến cực điểm, làm cho người ta một loại cảm giác hoàn toàn hoang đường, hắn nhíu mày trầm tư, nói với Tôn Phi:

- Alexander, nên đi găp vị công chúa điện hạ này, còn chưa đến thời gian ba ngày là sẽ đến lúc sắc phong đăng cơ đại điện, vạn lần không nên đắc tội nàng ta, không thì sự tình sẽ có chút phiền toái.

Tôn Phi gật gật đầu.

Nhấc chân muốn đi đến chính điện, con đại hắc cẩu lại như cũ muốn lấy lòng chặn trước người Tôn Phi, hai chân trước trước quỳ trên mặt đất, phe phẩy cái đuôi, bộ dạng cùng thần thái kia, không ngờ là muốn Tôn Phi cưỡi mình đi.

Mọi người chung quanh đều sững sờ.

Nhắc tới con đại hắc cẩu này, bất luận là hình thể hay là lực lượng, chính xác đều vượt xa tuấn mã bình thường, dùng để làm thú cưỡi đúng là lựa chọn thích hợp. Nhưng vấn đều là Tôn Phi đường đường là vua một nước, lại cưỡi một con hắc cẩu, thế gọi là gì? Hắc cẩu kị sĩ sao?

Nhưng Tôn Phi không hề do dự.

Hắn cười lớn nhảy lên lưng con đại hắc cẩu, súc sinh này linh dị tới cực điểm, phi thường hiểu tâm ý của Tôn Phi, nghênh ngang hướng đi về phía quốc vương chính điện mà bước, khí thế mười phần.

Vốn dĩ Tôn Phi mới đầu chỉ vì thích thú cưỡi trên lưng nó, ai biết dần dần, trên mặt Tôn Phi liền trở nên nghiêm túc, có một cảm giác kì quái, giống như mình và con hắc cẩu này này hoàn toàn tâm linh thông suốt, chính mình nghĩ bất kỳ ý gì, con hắc cẩu cũng lĩnh hội được trong nháy mắt, bất luận là chạy, nhảy, tiến lên hay là đột nhiên đứng lặng, một người một chó giống như hai mà một, linh hoạt đến cực độ, phối hợp không thể chuẩn hơn.

Cái này so với cưỡi ngựa còn thoải mái hơn.

Thoạt nhìn, con đại hắc cẩu này đúng là vật lựa chọn hoàn mỹ nhất để cưỡi.