Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 239: Vật phẩm từ Thần Ma di chỉ?



- Hiện tại huynh có thể quyết định rồi chứ?

Trưởng công chúa cầm bức thư trong tay, sau đó đặt trên mặt bàn, chậm rãi xem qua dưới ánh sáng đỏ nhạt của chiếc đèn ma pháp, sắc mặt trước giờ luôn tái nhợt đã có một tia hồng nhuận, con mắt xanh biếc của nàng ý vị thâm trường nhìn đại vương tử Arshavin, lấy tay khẽ vuốt chiếc áo lông cừu màu đen, nhẹ giọng hỏi.

Đối diện, nam nhân được xưng là Zenit quân thần trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đôi mắt sáng ngời lóe lên một tia không cam lòng, rồi rất nhanh như mây khói biến mất, gật gật đầu nói:

- Được rồi, Natasha, ta thừa nhận, muội đã nói, ta sẽ đáp ứng không tiếp tục truy cứu về phối phương dược tề thần bí, cũng sẽ không làm khó Hương Ba Vương, ắn hôm nay, đúng như là như lời muội nói, đã muốn lông cánh đầy đủ, rất khó khống chế!

Trưởng công chúa nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong đôi mắt xanh biếc đắm người lộ ra thần sắc thoải mái.

- Ngày mai Hương Ba Vương cùng đệ thất tài quyết kỵ sĩ quyết đấu, huynh có đi xem không?

Nàng lại hỏi.

- Đương nhiên sẽ đi!

Arshavin biểu hiện phi thường quyết đoán:

- Trận quyết đấu này giờ đã oanh động nửa đế đô, đến lúc đó khẳng định có không ít người xuất hiện, nếu Hương Ba Vương có thể đánh bại đệ thất tài quyết kỵ sĩ Claude, chính là đã giúp sức cho ta!

Đúng lúc này, ngoài điện thị vệ cao giọng truyền báo, một vị tướng quân mặc ngân giáp bước nhanh tới, thi lễ trước mặt hai người, sau đó trình lên một bức thư, đại vương tử Arshavin tiếp nhận vừa nhìn, nhất thời sắc mặt đại biến, đứng vọt dậy nói:

- Thiết Huyết doanh có ba tướng quân bị ám sát, tình thế nghiêm trọng, ta phải đích thân tới xem sao!

Nhìn Arshavin cùng ngân giáp tướng quân biến mất ở cửa đại điện, trưởng công chúa như có suy nghĩ gì.

- Ca ca, huynh ý chí rộng lớn, thích kết giao chiêu nạp anh dũng chi sĩ, vậy vì sao với Hương Ba Vương Alexander nhân vật thiên tài đáng giá kết giao nhất lại luôn ôm một tia địch ý cùng lạnh lùng? Đây rốt cuộc là vì cái gì?

Doanh khu hai mươi dặm của các nước phụ thuộc.

Bóng đêm càng lúc càng dày đặc, cũng vì thế màcác vì sao trên bầu trời lại càng sáng tỏ.

Đầu mùa đông thời tiết rét lạnh như thế, lại thêm cuộc chiến kinh nhân ở Phong Ngữ tửu quán vừa rồi, tựa hồ càng thêm kích thích nhiệt huyết mọi người, lửa trại thiêu đốt hừng hực, vô số cây đuốc phát ra tiếng bùm bùm nứt toác, tại nơi hỗn loạn cường giả vi vương này, mùi rượu vị thịt, chính là tiết mục nguyên thủy nhất không ngừng diễn ra.

Từ trên xe ngựa ma pháp nhảy xuống, nhìn đám thị vệ hoàng gia vẫn như đang lâm đại địch, thêm Nhị vương tử Domingos nghe tin phái cao thủ dưới trướng chặt chẽ dưới bảo vệ, ma nữ Paris chậm rãi hướng đế đô đi xa, biến mất trong bóng đêm mờ mit, Tôn Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, có những người này bảo hộ, an toàn của Paris không đáng ngại, hợp tác giữa hai người đạt tới nhất trí, mặc dù tạiPhong Ngữ tửu quán đã xảy ra một vài chuyện ngoài dự liệu, nhưng mục đích gặp lại cố nhân của Tôn Phi lần này đã được thực hiện, xem như chuyến đi này không tệ!

Cảm thụ náo nhiệt bên người truyền đến, tiếng rao cao thấp không ngừng vọng lại, vậy mà người có niềm mê luyến tận xương tủy với chợ đêm vỉa hè như Tôn Phi cũng không có sốt ruột chạy về Hương Ba đại doanh, mà tìm một địa phương vắng vẻ, từ trữ vật thủ trạc (vòng tay) lấy ra một bộ áo choàng màu đen mặc lên người, che kín thân thể, sau đó mới chọn con phố đuốc sáng trưng náo nhiệt nhất , thoải mái nhàn nhã hòa mình theo dòng người.

- Da lông hồ điêu hắc sắc sâm lâm thượng đẳng đê, có năng lực miễn dịch nhất định với băng hệ ma pháp, bất luận là chế tạo áo choàng chống lạnh hay là khinh bì giáp, đều là lựa chọn tốt nhất, mau đến xem đi, ba tấm cuối cùng, chỉ một mai ngân tệ đây…

- Thủ bút của đại chú tạo sư, bảo kiếm sắc bén nhất, mau đến xem a, đại hội diễn võ tác chiến có một thanh bảo kiếm như vậy, ngươi chính là cao thủ vô địch rồi!

- Vật phẩm thần kỳ đến từ Thần Ma di tích đây, dành cho người hữu duyên…

Tôn Phi đi tới, thét to rao hàng không ngừng bên tai, hắn thực hưởng thụ loại cảm giác này, ồn ào náo động lại mang sâu một sự yên lặng người khác khó có thể lý giải, dựa theo kinh nghiệm kiếp trước, những mặt hàng thế này vừa đi xem vừa mặc cả chọn lựa là niềm vui chân chính nhất.

Tôn Phi hiện tại dầu gì cũng là người giàu có, ngoại trừ sổ tiết kiệm của đại tiền trang lớn nhất đế quốc, gồm một số lớn kim tệ, tử thủy tinh, ma pháp thạch… vẫn còn kim tệ ngân tệ mang theo người, cho nên khi thấy vài tiểu vật phẩm gây hứng thú, cũng không cần biết có thể dùng được không, đều không chút do dự mua lấy, điều này làm cho hắn có một loại cảm giác hưng phấn khi "bại gia".

Mấy tấm da lông của hồ điêu trong hắc sắc sâm lâm, Tôn Phi mua hết toàn bộ, đích thực là tấm da lông có ý tứ, hẳn sẽ làm được một chiếc áo choàng cho Angela, về phần bảo kiếm gì gì đó, hiển nhiên là một mặt hàng chất lượng kém, binh lính bình thường sử dụng còn tạm được, chứ nếu cao thủ chỉ cần hơi rót đấu khí vào, sợ rằng kiếm kia sẽ lập tức thành vụn sắt trên mặt đất.

Nhưng cái tiểu quán rao bán vật phẩm Thần Ma di chỉ kia mới là chân chính hấp dẫn Tôn Phi.

Chung quanh tiểu quán này đầy ắp người, hiển nhiên lực hấp dẫn của bốn chữ "Thần Ma di chỉ" không nhỏ, Tôn Phi cố gắng chen lên trước cẩn thận quan sát, phát hiện trên mặt đất của cửa hàng trải một tám da đen nhánh, mặt trên bày sáu bảy vật phẩm cổ quái, có chuôi đoản kiếm chỉ còn lại một nửa, có hai viên tiểu cầu màu đen tỏa sáng, còn có ba hòn đá hình bầu dục bề ngoài giống như quả dứa, bề ngoài phủ kín hoa văn, không biết là vật gì.

Tôn Phi quan sát một lát, phát hiện chung quanh tiểu quán tuy rằng vây đầy người, nhưng chân chính bỏ tiền mua cũng không có mấy, chủ quán là một lão nhân tóc trắng xoá gầy trơ cả xương, giới thiệu mấy thứ đồ này đều là lấy từ Thần Ma di chỉ, nhưng rốt cuộc Thần Ma di chỉ thế nào, lại hỏi gì cũng không biết, chỉ cố tình yết giá cao thái quá, mỗi kiện tiểu đồ vật liền muốn ngoạm trăm mai kim tệ, làm cho một ít người nguyên bản có chút hứng thú cũng chùn bước, nhưng bất kể là như thế nào, lão nhân gầy yếu này cũng không chịu xuống giá.

- Ta thấy đều là đồ giả thôi, Thần Ma di chỉ là gì chứ, đâu dễ dàng bị ngươi như lão gia hỏa này lấy được.

- Lão lừa đảo, làm một ít phế phẩm lừa gạt tiền…

- Lão già kia, mấy đồ chơi này, một mai kim tệ, ta toàn bộ mua hết, thế nào?

Người vây quanh xem thoáng có kẻ có chút kiến thức, tuy rằng không thể xác định mấy thứ đồ này có thật do lão nhân kia lấy ra từ Thần Ma di chỉ hay không, nhưng thật sự mặt trên chúng có toát ra khí tức vài phần thần bí, , thật không đơn giản, cho nên còn có người cố gắng thuyết phục lão đầu cố chấp này, muốn dùng giá thấp thu mua lại hảo hảo kiểm tra.

- Không được, mỗi kiện một trăm kim tệ, thiếu một phân cũng không bán!

Lão đầu ăn mặc mỏng manh, run rẩy như muốn đông cứng đến nơi, nhưng lại thực cố chấp.

Tôn Phi ngồi xổm xuống, đem nửa thanh đoản kiếm kia nắm trong tay, ước lượng, sau đó lại đem hai viên tiểu cầu màu đen vo vo cài cái, cảm giác không sai, nhưng còn ba tảng đá bầu dục kia, không biết sử dụng thế nào, hoặc là do cái gì tạo ra, thật khó hiểu.

- Mấy thứ này, ta muốn!

Tôn Phi suy nghĩ một chút, thấy lão nhân vừa lạnh vừa đói này thật sự là đáng thương, lòng trắc ẩn phát tác, chính mình có rất nhiều tiền, xem như một lần làm việc thiện đi, từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra sáu trăm mai kim tệ, đặt vào một túi vải nhỏ, đưa cho lão nhân.

- Hắc hắc, ta biết mà, có thể gặp được người biết hàng.

Ông lão cười toét miệng, lộ ra một hàm răng vàng ố, răng cửa còn thiếu một chiếc, khi nói chuyện không ngừng tạo thành tiếng huýt gió, thu lấy túi kim tệ rồi mò ra một đồng đưa lên cắn cắn, vừa lòng cười hắc hắc.

Mấy hán tử xung quanh thấy bỗng dưng xuất hiện một gã Trình Giảo Kim đoạt món hàng mình đang trả giá, thần sắc không tốt, nhìn nhìn Tôn Phi, cũng không nói thêm gì, nhân vật những người này không phải người ngu, có thể một hơi xuất ra sáu trăm kim tệ, tuyệt đối không phải là dễ chọc, doanh khu hai mươi dặm này ngư long hỗn tạp, ai cũng không biết sau lưng đối phương có thân phận gì.

Tôn Phi lại cúi đầu thưởng thức một phen, càng xem càng cảm thấy được mấy kiện đồ vật kia lộ vẻ huyền ảo, đang muốn hỏi lão nhân kia từ chỗ nào lấy được mấy món đồ chơi này, ngẩng đầu, món đồ chơi, ngẫng đầu, nhất thời cả kinh, nguyên lai lão chủ quán đầu bạc trắng gầy trơ xương kia không biết đã biến mất từ khi nào.

- Lấy thực lực của ta, lại không hề cảm giác được lão gia hỏa này rời đi lúc nào? nguồn TruyệnFULL.vn

Tôn Phi cảm thấy sự tình có chút quỷ dị.

Chứng kiến giao dịch đã hoàn thành, đám người bắt đầu dần dần tán đi.

- Chàng trai, cậu bị lừa rồi, lão gia hỏa này đã hoạt động nhiều ngày ở đây, mỗi lần đều mang theo một ít đồ hư, nói là đến từ Thần Ma di chỉ, lừa không ít tiền…

Một vị trung niên trông thật thà phúc hậu hảo tâm nhắc nhở Tôn Phi.

Tôn Phi nói cám ơn, nhẹ nhàng lắc đầu, đem vài kiện đồ vật đều thu vào trong trữ vật giới chỉ, bước chậm về phía trước.

Hắn cảm thấy được chuyện này tựa hồ không có đơn giản như vậy.

Doanh khu hai mươi dặm đều đã chật kín hai trăm năm mươi doanh địa của các nước phụ thuộc, khoảng cách từng doanh địa vượt qua trăm mét, tiếng ồn ào náo động liên miên không dứt, Tôn Phi bước chậm ở trên đường phố, thỉnh thoảng quan sát doanh địa của các quốc gia hai bên đường, có lớn có nhỏ, quy mô không đồng nhất, đủ chi sĩ dũng mãnh, mơ hồ ở một vài doanh địa quy mô lớn có thể cảm giác mấy đạo khí tức không hề yếu, hẳn là đỉnh cấp cường giả của quốc gia đó!

Không biết khi nào, trên bầu trời từng bông tuyết đã bắt đầu lả tả bay xuống, đây là trận tuyết đầu tiên mà Tôn Phi nhìn thấy kể từ khi xuyên tới đại lục Azeroth.

Bông tuyết càng rơi xuống càng lớn, rất nhanh cả trời đất đã nhuộm một màu trắng.

Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng quát, khiến cho Tôn Phi chú ý.