Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 396: Truyền Quân Lệnh Của Ta… Giết!



- Đem lời ta nói vừa rồi không thiếu một chữ, ghi lại, ban phát toàn thành, đồng thời thêm lời này nữa, bất luận một binh sĩ chết trận nào, gia đình của hắn đều được 5 kim tệ tiền thưởng; binh sĩ chiến đấu thụ thương, được 50 ngân tệ tiền thưởng; trong chiến đấu giết được một tên địch, thưởng 10 ngân tệ; dựa theo công lao lớn nhỏ, cấp quân bộ, sau mỗi lần chiến đấu sẽ do hậu cần đánh giá đẳng cấp công lao, thưởng kim tệ và tấn chức quân hàm cho!

Bàn tay Tôn Phi vuốt lên tường thành thô ráp, một bên tự hỏi độ chân thật đáng tin của lời nói.

- Tuân mệnh, Vương Thượng!

Cech đem tất cả lời Tôn Phi nói ghi chép lại.

Tôn Phi lẳng lặng nhìn, trầm mặc mấy giây, sau đó lại bổ sung một câu:

- Sau khi bên hậu cần đánh giá công lao, trước tiên phải trình Bản Vương thẩm duyệt hạch chuẩn mới có thể phát thưởng, nếu có kẻ dám lừa dối, vậy thì….

Nói đến đây, Tôn Phi đột nhiên dừng một chút, cũng không quay đầu lại, trở tay một quyền đánh về phía sau.

Phanh!

Hướng quyền đánh tới, một tên thị vệ quý tộc phản ứng không kịp, thân thể bạo liệt thành một đoàn huyết vụ.

Máu bắn ra từng giọt như mưa, rơi xuống mặt đồng bọn của hắn và các quý tộc đứng bên cạnh.

Máu bắn trên mặt mang đến một cảm giác ướt át lại vẫn còn hơi ấm, khiến một ít quý tộc nhát gan trực tiếp co quắp trên mặt đất hét ầm lên, số người còn lại thì lo sợ hốt hoảng, toàn bộ quỵ trên mặt đất, đến thành chủ Tác La Da Phu cũng không ngoại lệ, trong lòng hắn còn một tia kiêu ngạo là thân phận quý tộc thế tập Đế quốc nhị đẳng mà miễn cưỡng duy trì một tia dũng khí, khoảnh khắc máu bay ra, cuối cùng cũng tiêu thất hầu như không còn.

Bị một quyền oanh bạo này, tên thị vệ ngã nhào ra đất.

Cái tên thị vệ này chính là tên muốn lấy đầu anh trai của Chiến Sĩ kia để tranh công.

- Dám nhục mạ thi thể của các anh hùng thủ thành, chết!

Tôn Phi lẳng lặng đứng ở đầu tường thành, ngữ khí kiên định chân thật đáng tin, dường như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, không để ý tới đám quý tộc đang toàn bộ quỳ trên mặt đất, mỗi chữ mỗi câu đều mang theo chân thật đáng tin, nói tiếp:

- Ghi lại tất cả những lời ta nói, phái người chỉnh lý, thời gian chiến tranh thì đó chính là quân lệnh, thông hành toàn thành, đặc biệt nhấn mạnh, nếu có kẻ nào dám gian lận tranh công, kết cục sẽ giống như tên thị vệ quý tộc kia, chính là chết!

- Tuân mệnh, Vương Thượng!

Cech cung kính, đem mỗi lời Tôn Phi nói đều ghi chép lại.

Tôn Phi gật đầu, rồi mới hướng về mấy vị binh sĩ kia cười cười, ôn tồn nói:

- Được rồi, làm trễ nải thời gian lâu như vậy, các ngươi nhanh về nghỉ ngơi đi, dưỡng tốt khí lực, chuẩn bị nghênh chiến với lần công thành tiếp theo của kẻ địch. Đương nhiên, nếu có sự tình gì, có thể trực tiếp tìm ta, chuyển cáo tới chiến hữu của các ngươi, để cho bọn họ giám sát, nhìn xem Bản Vương có nuốt lời hay không.

- Vâng, Đại nhân!

Mấy binh sĩ tâm tình kích động huyết khí hừng hực, kính chào theo nghi thức chuẩn của quân đội Đế quốc, sau đó mới xoay người rời đi.

Bọn họ đều đem lần gặp mặt hôm nay khắc ghi cả đời.

Bọn họ thật không bao giờ tưởng tượng ra được có ngày bọn họ được đối mặt nói chuyện với một quý tộc đế quốc cao cao tại thượng, tuy mọi chuyện hôm nay chỉ phát sinh trong chưa đến mười phút ngắn ngủi, nhưng lại là hồi ức quý giá nhất trong đời bọn họ, vĩnh viễn khắc sâu trong lòng, mãi mãi không quên.

Mỉm cười nhìn quân lính đi xa, lại quay đầu nhìn đám quý tộc đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt Tôn Phi lạnh xuống

- Quân địch công thành không đón đánh, lại không phái quân bảo hộ con dân Song Kỳ thành, đem phương viên trăm dặm chắp tay tặng cho người Ajax, dẫn đến hai nghìn ba trăm sáu mươi con dân Đế quốc chịu cảnh tàn sát, trong lúc chiến tranh lại lâm trận bỏ chạy, thậm chí còn phóng túng cho thị vệ cướp giật công lao của binh sĩ trú quân….Hừ! Tốt, rất tốt, đây chính là các lão gia quý tộc của thành Song Kỳ, dựa theo quân pháp Đế quốc và chỉ lệnh của Yashin Đại đế Bệ Hạ thì giải quyết sao?

Bọn thị vệ và đám quý tộc quỳ trên mặt đất mồ hôi lạnh tuôn ra nhễ nhại, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

- Dựa theo quân pháp Đế quốc, việc các ngươi làm quả thực không khác gì phản quốc, đáng chết vạn lần!

Tôn Phi lớn tiếng quát.

Vừa nghe ba chữ “tội phản quốc” từ trong miệng Tôn Phi nói ra, các quý tộc quỳ trên mặt đất như bị sét đánh, cả người run rẩy, hồn phi phách tán, lồm cồm bò tới dưới chân Tôn Phi, dập đầu như giã tỏi, ai nấy đều lớn tiếng cầu xin tha thứ.

- Đại nhân, tha mạng a đại nhân, chúng ta đáng chết, chúng ta đáng chết, cầu xin đại nhân tha thứ cho chúng ta lần này!

- Đại nhân, đại nhân, đây hết thảy là do thành chủ Tác La Da Phu quyết định, chúng ta không dám phản đối a, đại nhân, thỉnh đại nhân tra lại…

- Alexander Vương, chúng ta nguyện ý chiến đấu, chúng ta nguyện ý vì thủ hộ thành Song Kỳ mà chảy máu, thỉnh đại nhân cho chúng ta thêm một cơ hội!

Các quý tộc xem ra đã hoàn toàn bị choáng váng, nếu như bị gắn tội danh “phản quốc” lên đầu, mặc kệ ngươi có địa vị cao bao nhiêu, cho dù là quý tộc trực hệ hoàng thất cũng tuyệt đối không tránh khỏi cái chết.

Tôn Phi không nói gì, đứng trên tường thành công sự, nhìn về phương xa, như là đang suy tư cái gì.

Ngón tay của hắn đặt trên tường thành thô ráp, phát ra một chuỗi tiếng động, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm, lúc thì như mưa rền gió dữ, lúc lại như gió nhẹ mặt trời rực sáng, nghe bình thản không có gì lạ, nhưng vào tai các quý tộc lại như một trận sấm nổ vang trong tâm lý bọn hắn, rất sợ người trẻ tuổi trước mặt kia đưa ra quyết định, không chút lưu tình chém giết toàn bộ bọn họ.

Đúng lúc này, xa xa truyền đến một trận tiếng bước chân.

- Bẩm đại nhân, chúng ta đã dẫn tộc trưởng bảy đại gia tộc quý tộc dẫn đến.

Drogba lớn tiếng hồi báo, binh sĩ áp giải bảy quý tộc mặc trường bào hoa lệ nhưng lại đang bị trói gô dẫn tới cửa địch lâu.

- Alexander, ngươi là cái đồ đầu tể máu tanh, cái đồ đao phủ vô sỉ, ta là quý tộc Đế quốc, Đế quốc sắc phong quý tộc hoàng thất, ngươi không có quyền bắt ta…

Trong bảy quý tộc bị trói, có một trung niên khoảng chừng 40 tuổi, mũi ưng, sắc mặt hung ác nham hiểm, vừa đến đầu tường thành thì đã chửi ầm lên:

- Ta muốn hướng hoàng thất Đế quốc khống cáo ngươi, ngươi đây là đang phạm tội!

- Quân lệnh đã hạ, vì sao không đến tường thành tham chiến?

Tôn Phi xua tay, dừng lại luân khởi Paladin, vẫn chưa có nổi giận, chăm chú hỏi.

- Phi! Ngươi không có quyền bắt quý tộc đế quốc nghe theo hiệu lệnh, ta còn được hưởng quyền lợi không tham gia chiến đấu….

Trung niên quý tộc lại gầm lên như cũ.

- Ta là do Đại Đế Bệ hạ Yashin bổ nhiệm làm đệ nhất quan chỉ huy chiến khu Ajax, làm sao không có quyền chiêu mộ ngươi tham gia chiến đấu? Thân là quý tộc Đế quốc, các ngươi bình thường hưởng tôn kính của nhân dân, hưởng thụ quyền lợi hoàng thất ban tặng, thời khắc mấu chốt bảo vệ vinh quang của tổ quốc, lại già mồm át lẽ phải, lâm trận bỏ chạy, lần nữa xúc phạm quân lệnh, cự tuyệt chiêu mộ, hơn nữa chết còn không hối cải, ngươi làm ta thật thất vọng… Người tới, giết!

Tôn Phi ra lệnh một tiếng, binh lính giơ tay chém xuống.

Tên quý tộc trung niên kinh hãi, hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới Hương Ba Vương thực sự dám giết một quý tộc tam đẳng, còn chưa kịp nói gì, càng không kịp giãy dụa, chỉ nghe răng rắc một tiếng, huyết quang bắn ra, đầu rơi trên đất, tính mệnh ngu xuẩn kiêu ngạo đoạn tuyệt, mệnh tang địa ngục.

Thế nhưng….thật sự….giết?

Đây chính là một vị quý tộc thế tập tam đẳng do chính hoàng thất Đế quốc sắc phong a!

Trong thành Song Kỳ lúc này, luận thân phận và địa vị tên này đều gần với Tác La Da Phu và Tôn Phi, nghe đâu hắn còn có chỗ dựa ở đế đô Saint Petersburg, cho nên ở thành Song Kỳ hắn kiêu ngạo đến cực điểm, có khi ngay cả thành chủ Tác La Da Phu hắn cũng không thèm để vào mắt….Như vậy hắn chính là một quý tộc không bị pháp luật ràng buộc, thế nhưng lại bị giết như vậy, nói giết là thực sự giết luôn!

Đầu của hắn còn đang lăn lốc trên mặt đất, mắt còn không kịp nhắm lại lộ ra thần tình kinh hãi và khó tin, máu bắn ra xung quanh, trong thời tiết đông hàn như vậy lại tản ra nhiệt khí nhàn nhạt.

Rầm!

Mất đi đầu một lúc thì thi thể rốt cục cũng ngã xuống đất, trường bào kim sắc quý tộc đẹp đẽ như vậy lúc này dính đầy máu tươi và bụi bẩn.

- A a a a a…….

Có vài tên quý tộc đang quỳ trên mặt đất hoàn toàn bị sợ đến choáng váng, thét lên một tiếng rồi ngất đi.

Tôn Phi sắc mặt không đổi, bất động thanh sắc ngồi lại trên ghế đá.

Quốc Vương Bệ Hạ phất tay một cái, Shevchenko tay cầm một quyển trục đi tới, cao giọng nói:

- Quý tộc tam đẳng Đế quốc tội danh như sau: thứ nhất, ba năm trước, cấu kết với đạo phỉ trên sa mạc, tàn sát hơn một trăm người của thương hội Dean Song Kỳ thành, cướp đoạt hơn ba vạn kim tệ; thứ hai, hai năm trước, cưỡng đoạt một trăm lẻ ba bần dân chi nữ, bán đến cảnh nội đế quốc Ajax để kiếm lời; thứ ba, một năm trước…..

Theo một loạt tội trạng mà Shevchenko đọc lên, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy chấn động, khó tin.

Trong những tội trạng này cũng có rất nhiều người âm thầm biết đến, trong vòng quý tộc luẩn quẩn này mọi người đều có bí mật, bởi vì những quý tộc khác cũng làm không ít loại chuyện như vậy, cũng có tội trạng thì rất nhiều người không biết là do gia tộc hắn gây nên, là án mà Song Kỳ thành chưa có giải quyết được, nhưng cũng có tra xét xác thực, hơn nữa lại có toàn bộ chứng cứ vô cùng xác thực, không giống như là vu hãm.

Mới ngắn ngủi một ngày đến Song Kỳ thành mà Hương Ba Vương đã nắm giữ một lượng tin tức kinh người như vậy, điều này thật sự là quá kinh khủng.

Hắn rốt cuộc làm sao mà biết được?

Hắn còn biết những gì?

Tác La Da Phu và những quý tộc khác đang quỳ trên mặt đất, tựa như rơi vào hầm băng, quả thực sống một ngày như bằng một vạn năm.