Nghe thấy câu hỏi của Klein, Emlyn White giật nảy mình, quan sát kỹ đối phương, nói:
“Anh giàu hơn tôi tưởng đấy.”
Anh ta vốn cho rằng, muốn gom đủ 2450 bảng, Sherlock Moriarty cũng phải tốn ít nhất một tuần.
“Tôi đã tiết kiệm từ rất lâu rồi.” Klein thở dài, trả lời.
Emlyn suy tư, gật nhẹ:
“Làm thám tử tư kiếm tiền nhanh vậy sao?”
“Đây chỉ là một thân phận để tiện hành động thôi. Nếu không gặp khoản tiền thưởng lớn, một năm cũng chỉ kiếm được hai, ba trăm bảng là cùng.” Klein thản nhiên đáp.
Emlyn lại nhìn hắn, tỏ vẻ lơ đãng hỏi:
“Vậy thực sự thì anh đã làm gì? Buôn lậu súng đạn? Ăn trộm kho vàng của nhà tài phiệt? Đối với Người Phi Phàm Danh sách 7 trở xuống mà nói, gom được 2000 bảng trong thời gian ngắn như thế cũng không nhiều. Đa số đều là ở vùng xám, tiệm cận với tội phạm, vi phạm luật pháp.”
Một ma cà rồng như anh mà cũng luận chuyện phạm pháp, phạm luật với tôi à? Có vẻ như anh rất muốn tìm cách kiếm tiền nhanh nhỉ… Klein cười nói:
“Tiếp nhận một nhiệm vụ khá nguy hiểm, nếu không sợ chết thì anh có thể thử.”
Emlyn ngậm miệng lại, lâu sau mới hé môi:
“Thời điểm chạng vạng tối, anh tới tìm tôi, tôi sẽ dẫn anh đến chỗ người bán.”
Đúng là một ma cà rồng biết vâng lời… Klein đang định đồng ý, chợt cảm thấy không an toàn lắm.
Nhỡ người bán ngửi thấy hơi tiền liền nổi lòng tham thì sao? Nhỡ kẻ đó vốn không có vật liệu phi phàm tương ứng, chỉ muốn lừa gạt người tới cướp giết thì sao? Emlyn White có thể tin tưởng được, nhưng người bán anh ta giới thiệu thì chưa chắc… Phải tìm cớ lên phía trên sương xám để bói toán, xác nhận nguy hiểm trước… Ừm, cũng không nhất thiết phải phức tạp thế, có biện pháp tốt hơn… Suy nghĩ linh tinh, Klein nghiêng đầu nhìn Emlyn:
“Không, anh tự đi đi.”
“Tôi sẽ đưa anh 1000 bảng tiền đặt cọc, anh mang hai món vật liệu đó đến giáo đường Bội Thu. Sau khi xác nhận, tôi sẽ thanh toán số còn lại. Tôi tin rằng người bán kia sẽ chấp nhận phương thức này, từ đây có thể thấy được độ uy tín của một vị Huyết tộc cao quý.”
Tự dưng được tâng bốc một chút, Emlyn vô thức nhếch cằm lên:
“Phương thức giao dịch này cũng không có vấn đề.”
Nói đến đây, anh ta cười khục:
“Anh sợ bên kia không giữ chữ tín chứ gì? Bên trong giáo đường Bội Thu khiến anh yên tâm hơn à?”
“Đương nhiên rồi, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy yên tâm khi có một bề tôi của Mẫu Thần Đại Địa cao hơn 2m2, vô cùng vạm vỡ đứng bên.” Klein mỉm cười chỉ vào cha xứ Otlowski, “Nếu có thể đối phó với ông ta, người đó cũng chẳng thèm để ý hai, ba ngàn bảng làm gì.”
Sắc mặt Emlyn tối sầm lại, anh ta hừ một tiếng:
“Anh không sợ tôi sẽ cướp mất 1000 bảng tiền đặt cọc à?”
Klein thản nhiên nhìn phía trước, nói:
“Tại sao phải lo chứ?”
“Mỗi ngày anh đều phải tới đây, muốn tìm có khó gì. Mà một ma cà rồng còn sống, dỡ ra bán đi cũng không chỉ 1000 bảng.”
Emlyn bị chọc đúng chỗ ngứa, tức giận gân cổ lên:
“Huyết tộc! Hiểu chưa? Là Huyết tộc!”
“Với cả, đừng có dùng cái đơn vị “chỉ” này!”
Klein khẽ cười một tiếng, không đáp lời, chỉ đợi đối phương bình tĩnh lại.
“Dựa vào phương thức giao dịch anh muốn vậy.” Cuối cùng, Emlyn đưa tay xoa xoa thái dương.
Klein ngay lập tức rút phong bì vừa nhận được sáng nay ra, giao cả chồng tiền mặt 1000 bảng thật dày cho đối phương:
“Hẹn gặp lại vào 8 giờ tối nay.”
Emlyn đếm tiền mặt trong đó, sau khi xác nhận có đủ, cảnh giác nhìn lén cha xứ Otlowski một chút, hạ giọng:
“Ngài thám tử này, anh thường xuyên tiếp xúc với đủ loại tình báo, đủ loại người, vậy anh đã nghe nói về một Tà Thần tên “Kẻ Khờ” bao giờ chưa?”
Tà…Tà cái đ… Klein suýt chửi thề trong lòng.
Hắn vẫn tỏ vẻ như không, đáp:
“Gần đây có rất nhiều người tìm kiếm tín đồ “Kẻ Khờ”, anh cũng muốn tham gia với bọn họ, kiếm tiền treo thưởng à?”
Emlyn thở dài:
“Không, tôi chỉ đang cân nhắc có nên khẩn cầu hướng tới Tà Thần, hoặc Tà Linh, mời Thần giúp tôi giải trừ tâm lý ám thị không thôi. Anh biết đấy, tin đồn còn lưu truyền cả tôn danh cụ thể của Thần nữa. Chỉ cần chuyển thành tiếng Hermes, hoặc tiếng Hermes cổ, có thể sẽ nhận được hưởng ứng… Anh có biết gì về Thần không? Tín đồ của Thần đã gây ra nguy hại thế nào? Liệu Thần có cưỡng chế thay đổi quan điểm của tín đồ không?”
Mặc dù mục tiêu chỉ hướng là tôi, nhưng tôi chỉ muốn nói thế này thôi. Anh bạn ma cà rồng thân mến, anh đúng là đang chết đuối nên thấy cái cọc nào cũng muốn vớ đấy… Klein cảm thấy vô cùng phức tạp, nói:
“ “Kẻ Khờ” rất thần bí, thế nên cho đến giờ, ngoài những tin tức anh đã biết ra, không ai hiểu rõ chi tiết hoàn cảnh của Thần. Ví dụ như phạm vi thần chức là gì, rồi nghi thức cầu khẩn tương ứng ra sao.”
“Mà điều khiến tôi khó hiểu là, dưới tình trạng này, tại sao anh không cân nhắc đến Thủy Tổ Ma C—khụ, Huyết tộc các anh, Cổ Thần Lilith? Chỉ cần cử hành chính xác nghi thức, có tế vật đàng hoàng, Thần hẳn sẽ giúp anh giải trừ tâm lý ám thị.”
Emlyn hơi dựa ra sau, nhìn thẳng phía trước, hết mấy giây vẫn không nói gì.
Anh ta dường như trở nên hơi ảm đạm.
Sau một hồi im lặng, anh ta trầm giọng: w●ebtruy●enonlin●e●com “Trước Đại Tai Biến, Thủy Tổ đã rất ít khi đáp lại khẩn cầu rồi. Chỉ một vài chuyện đặc biệt quan trọng mới có thể nhận được trợ giúp từ Thần, mà trong này cũng không bao gồm giải trừ tâm lý ám thị.”
Trong truyền thuyết của thành Bạch Ngân, Cổ Thần Lilith đại diện cho mặt trăng, đã một lần nữa bị Chúa Sáng Thế thu hồi quyền hành. Hoặc có thể là trong trận thần chiến nào đó sớm hơn nữa, Thần đã vẫn lạc… Vậy thì, người vẫn thỉnh thoảng đáp lại khẩn cầu của Huyết tộc là ai? Mặt trăng nguyên thủy sao? Klein cố tình truy vấn:
“Vẫn còn có thể khẩn cầu “Mặt trăng nguyên thủy” nữa mà, có rất nhiều Người Phi Phàm dưới mặt đất đều cử hành nghi thức mượn nhờ lực lượng của Thần.”
Chủ yếu là nhóm “Vua Pháp Sư” và những sinh vật tương tự… Klein thầm bổ sung trong lòng một câu.
Bờ môi Emlyn mấp máy, nhưng lại không cất nên lời, biểu cảm lộ ra một nỗi sợ khó tả.
Sau một hồi lâu, anh ta mới nghiêm trọng đáp lại:
“Tôi nghi ngờ “Mặt trăng nguyên thủy” là một Tà Thần hoặc một ác ma địa vị cao nào đó giả trang thành. Người khẩn cầu hướng tới Thần, phần lớn đều sẽ sinh ra một chút thay đổi, trở nên tàn nhẫn, trở nên điên cuồng, đồng thời tràn ngập dục vọng sinh nở. Mà những cái đó, nếu lấy Huyết tộc làm chủ, sẽ có khả năng rất cao biến thành quái vật thực sự.”
“Đã từng có một vị Huyết tộc rất mạnh mẽ, cố thử khẩn cầu vì gặp nguy hiểm. Kết quả là biến thành một khối thịt chỉ biết giao phối và sinh sản. Cô ta làm với trâu, dê, ngựa, chuột, thậm chí cả thực vật, tảng đá, rồi sinh ra một đám con đàn cháu đống vô cùng kỳ dị, mỗi một trong số chúng đều phát triển thành một chủng quái vật mới. May mắn thay, cô ta đã sớm bị thanh trừ, con cháu cũng chịu chung số phận.”
…”Mặt trăng nguyên thủy” lại nguy hiểm đến mức ấy sao? Trong “Cuốn Sách Bí Mật” hoàn toàn không nhắc gì tới luôn… Tư duy của “Vua Pháp Sư” Karaman bị Thần ăn mòn rồi? Còn may, mình chỉ bắt chước và thay đổi, đối tượng cầu nguyện hướng tới là chính mình… Klein bị mô tả của Emlyn White dọa đến mức tim đập thình thịch.
Điều này càng khắc sâu cảm nhận của hắn, rằng ngoài bảy vị thần ra, những tồn tại bí ẩn khác quả đúng là đều không hề đáng tin.
Trừ mình ra… Hắn thở dài một tiếng.
Lúc này, Emlyn cười chua xót, nói:
“Nếu “Kẻ Khờ” không mang tới ảnh hưởng trái chiều lớn như vậy, thì cầu nguyện hướng về Thần cũng là một chuyện có thể cân nhắc được.”
Ảnh hưởng duy nhất chính là, anh sẽ phải thanh toán một khoản thù lao nhất định… Klein vì muốn bảo vệ hình tượng bản thân, chỉ có thể vỗ vai Emlyn nhè nhẹ, vẽ Thánh Huy tam giác trước lồng ngực, tiếp lời:
“Khẩn cầu một tồn tại bí ẩn không rõ ràng là vô cùng nguy hiểm. Nếu đã vậy, thà anh chọn một đối tượng tín ngưỡng trong số bảy vị thần còn hơn. Các Thần sẽ không tác động đến sinh hoạt hằng ngày của anh, cũng sẽ không khiến anh vứt bỏ con rối…”
“Nếu thực sự không còn cách nào khác…” Emlyn đột nhiên cảm thấy bản thân bình tĩnh hơn mình tưởng.
Klein cũng không ở lại, chen ra hành lang, hướng thẳng tới lối ra của giáo đường Bội Thu.
Nhìn bầu trời ngập sương bên ngoài, hắn bắt đầu suy nghĩ nên làm gì tiếp.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trọng tâm hiện tại của hắn vẫn là tích cóp tiền và tìm kiếm vật liệu.
Để bên ‘Mặt Trời’ nhỏ ổn định thêm chút nữa, tránh khỏi lại bị nghi ngờ, để cậu ta cam kết trả thù lao bằng biện pháp giải trừ ô nhiễm tinh thần người mất khống chế để lại trên vật phẩm… Tóc Naga biển Sâu có thể ủy thác cho anh ‘Người Treo Ngược’, nhưng u ảnh da người thì phải tự dựa vào chính mình… Con đường bên Emlyn White và quý ngài “Con Mắt Trí Tuệ” Stanton thì hơn một tháng rồi chưa có tin tức tương ứng gì, phải đổi con đường thôi… Ừm, cũng khá lâu rồi, cường giả Danh sách cao của Học phái Hoa Hồng chắc không còn bí mật giám sát quán rượu “Người Dũng Cảm” nghiêm ngặt nữa đâu nhỉ. Chiều tối nay mình sẽ vòng qua đó, xem có thể liên lạc với tiểu thư Sharron và Marik được không… Klein nhanh chóng đề ra ý tưởng.
Mà để đến quán rượu “Người Dũng Cảm”, hắn cần phải tới quận Đông trước, qua phố Cây Cọ Đen thuê một căn phòng để thay trang phục công nhân.
Nghĩ tới đây, hắn liền bước đến trạm xe ngựa công cộng phía trước.
…
Vùng ngoại ô Quận Tây, trong nghĩa trang Green.
Filth Wall đội mũ sa đen, lặng lẽ bước cạnh Dorian Gray, một thành viên của gia tộc Abraham. Cô đang cùng ông ta đi tảo mộ tặng hoa cho mấy người Lawrence và Aulisa.
Trong lúc im lặng cất bước, suy nghĩ của cô nàng chỉ toàn tập trung vào mấy món vật liệu phi phàm như túi dạ dày của Thực Linh giả.
Cô nàng biết mình đã tiêu hóa hết ma dược “Người Học Việc”, chỉ cần mỗi túi dạ dày Thực Linh giả nữa thôi là sẽ lập tức trở thành “Bậc Thầy Ảo Thuật”. Nhưng mãi vẫn chưa có manh mối tương ứng về vật phẩm. Người có hy vọng giúp được cô nhất chính là ‘Mặt Trời’ đang vì chuyện lúc trước hiện giờ không thể cử hành nghi thức, không dám nhờ bạn săn giết Thực Linh giả.
Vì muốn mau chóng thăng cấp, muốn tiến thêm một bước trên con đường thoát khỏi nguyền rủa từ trăng tròn, cô nàng thậm chí còn cầu nguyện hướng tới ngài ‘Kẻ Khờ’, mời bề tôi của đối phương hỗ trợ tìm kiếm vật liệu. Trong khi ấy, cô nàng cũng tiết lộ tiền bán sách gốc và nhuận bút của tiểu thuyết sắp xuất bản, chứng minh mình hoàn toàn có khả năng mua được— cô nàng cũng chẳng lo thân phận thực sự của mình sẽ bị ngài ‘Kẻ Khờ’ biết, vì cô khẳng định ngài không những đã biết, mà còn biết rất rõ.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, yên bình, lạnh lẽo, Filth và Dorian dừng bước trước mộ Lawrence.
Nhìn tấm di ảnh đã chụp sau khi chết kia, lại đọc câu văn mộ chí “Ông ấy là một người thầy tốt”, Dorian Gray im lặng một thời gian rất lâu, mãi sau mới thở dài:
“Thật mỉa mai làm sao…”
“Tại sao vậy ạ?” Filth ngạc nhiên hỏi lại.
Trước đó, cô đã nghe Lawrence đề cập rằng mình là một giáo sư trường công lập ở quận Gian Hải, thành phố Constan, nên mới dùng câu văn mộ chí này.
“Không liên quan gì tới cô đâu, chuyện gia tộc của chúng tôi mà thôi.” Dorian tự cười giễu, khom người đặt hoa tươi xuống.
Đứng thẳng người dậy, ông ta nhìn về phía trước, đột nhiên mở miệng:
“Filth, cô có muốn trở thành Người Phi Phàm không? Chính là kiểu mà tôi đã miêu tả trong thư ấy.”