Chúa Sáng Thế nguyên sơ? Klein ngây ra một hồi, rồi lập tức nghĩ tới tình báo trước đó lão Kohler thu được:
Gần đây, ở ngay quận Đông, khu bến tàu và khu nhà máy đang có người rao giảng đức tin về Chúa Sáng Thế nguyên sơ. Nói rằng Thần vẫn chưa thực sự mất đi, vẫn tồn tại trong cơ thể của mỗi sinh vật, mỗi con người. Nếu ca ngợi Thần, thì sau khi chết, không chỉ được cứu rỗi mà còn được gia nhập Thiên quốc của Thần. Cuộc sống hiện tại cũng sẽ thay đổi rất nhiều, ví dụ như, mỗi ngày đều được ăn thịt nóng hổi.
Điều này rất gần với lý luận của Hội Cực Quang về Chúa Sáng Thế đột biến, nên Klein đã phán đoán tổ chức bí ẩn đó làm. Hắn cảm thấy chúng bắt đầu coi trọng lượng dân nghèo chiếm đại đa số sau khi trải qua sự kiện Ranlus.
Chúng đã phát triển đến mức ngạo mạn nhường này rồi sao, công khai lôi kéo người đi đường vào đức tin? Klein cân nhắc, trả lời:
“Có nghe qua rồi.”
Người đàn ông trung niên mặc đồ cũ lập tức cười:
“Vậy ngài có biết về sự kiện tận thế sắp tới không? Ngài có biết Chúa Sáng Thế nguyên sơ sẽ thành lập một thánh sở trên mặt đất để che chở cho tín đồ của mình không?”
Chỉ trong nháy mắt, Klein đã định hưởng ứng theo, thụ giáo để chậm rãi thâm nhập vào tổ chức vòng ngoài của Hội Cực Quang. Từ đó thu thập manh mối và chứng cứ tương tự, trả thù hành động tìm kiếm tín đồ “Kẻ Khờ” của đối phương. Nhưng suy đi tính lại, hắn vẫn thấy chuyện này quá nguy hiểm, chỉ mỗi mình hắn thì vừa mệt người vừa phiền phức, lại chẳng có hiệu quả nhất định nào.
Cuối cùng, hắn quyết định tố cáo hiện tượng trước mắt cho Trái Tim Máy Móc, khiến tổ chức chính phủ tìm tới xử lý!
Sau khi thông suốt, Klein lập tức bộc lộ vẻ mặt sa sầm:
“Không biết, cũng không muốn biết!”
Hắn hất tay đối phương ra, không thèm nhìn kẻ kia hò hét.
Trên đường rời khỏi quận Đông, hắn cẩn thận quan sát, phát hiện ra, vì máy dệt được cải tiến, rất nhiều công nhân ở bến tàu thất nghiệp, đang đứng tụm năm tụm bảy, tụ tập lại lắng nghe lời dạy bảo và trấn an của một kẻ không rõ danh tính nào đó.
Cuộc điều tra tình hình ở quận Đông, khu nhà máy và khu bến tàu đã kết thúc hai tháng trước rồi mà. Sao ba Giáo hội lớn và nghị viện vẫn chưa đưa ra bất cứ biện pháp cụ thể nào? Họ chắc chắn ngày càng đề cao vấn đề này, không đời nào bỏ qua tình trạng hiện tại được… Thả con săn sắt bắt con cá rô? Nhưng, nhưng thế dễ đứt cước, lọt lưới lắm! Klein vừa oán thầm, vừa ấn đỉnh đầu mũ lưỡi trai, rời quận Đông đến khu vực cầu Backlund.
Quán rượu “Người Dũng Cảm” đến trưa mới mở, gần như không có con ma men nào, chỉ có công nhân bận rộn ở gần đây đến ăn bữa trưa đơn giản.
Klein trà trộn trong số họ, tiêu 10 penny cho một bữa ăn gồm bánh mì yến mạch kẹp lạp xưởng thịt lợn và một ly bia South Wales, trông cực kỳ giàu có.
Thong thả ung dung lấp đầy bụng, uống sạch bia, hắn mới nhìn nhân viên pha chế:
“Kaspars Canlening có đây không?”
Tiện đang ở đây, hắn định bổ sung một chút đạn thường.
Nhân viên pha chế liếc hắn:
“Hình như lâu rồi anh mới tới đây?”
“Kaspars chết rồi, nghe nói ban đêm đi ngủ không cẩn thận bọc chăn kín quá, cuối cùng chết ngạt. Ha ha, tôi cũng chẳng tin chuyện này lắm, mấy thứ như này chỉ thường có trong chuyện ma thôi, nhưng đám chó đen trắng đã nói thế đấy.”
Chó đen trắng là chỉ cảnh sát mặc đồng phục kẻ ca rô.
Tự bọc chăn kín quá nên chết ngạt? Nghe sao mà thần bí học vậy… Là do cường giả Danh sách cao mà Học phái Hoa Hồng phái tới à, mãi không tìm thấy tiểu thư Sharron và Marik nên quyết định giết người trút giận? Phong thái của cường giả Danh sách cao đâu rồi? Nếu đã vậy, Kaspars cũng không liên lạc được với nhóm tiểu thư Sharron… Chắc họ rời Backlund rồi…
Kaspars vẫn chưa đủ hiểu biết trước nguy hiểm của thế giới siêu phàm rồi. Nếu là mình, chắc chắn sẽ không quay lại quán rượu “Người Dũng Cảm” nữa, mà lấy sạch tiền bạc đã tiết kiệm, chuyển tới thành phố khác, thay đổi môi trường mới… Cơ mà, dưới tình huống thông thường, một Người Phi Phàm Danh sách cao đâu có chuyên đối phó với loại người thường như thế chứ. Nhiều nhất cũng chỉ là cưỡng chế “Thông linh” mà không cân nhắc tới di chứng về sau… Quả là Học phái Hoa Hồng phóng túng dục vọng, cường giả Danh sách cao mà cũng đi làm loại chuyện này…
Klein vừa kinh ngạc, lại vừa tội nghiệp cho vị thương gia vũ khí chợ đen kia.
Nhân viên pha chế lau ly, nói tiếp:
“Nếu anh muốn mua hàng, thì có một thương gia mới đấy.”
“Ai vậy?” Klein thuận miệng hỏi.
“ ‘Lão già’, phòng Bida số ba.” Nhân viên pha chế không ngẩng đầu lên, trả lời.
Klein liền đứng dậy, chậm chạp thong thả tiến đến nơi quen thuộc, gõ cửa căn phòng khép hờ.
“Vào đi.” Một âm thanh truyền ra.
Giọng nghe quen thế nhỉ… Klein đẩy cửa gỗ nhìn vào trong.
Đứng cạnh bàn bắn bida là một cậu trai không quá lớn. Cậu mặc áo khoác cũ, đội mũ chóp tròn nâu, có đôi mắt đỏ tươi. Đó chính là Ian, người Klein quen biết ngay khi vừa tới Backlund. Trước đó, cậu nhóc đã ủy thác cho hắn vụ án mất tích của ngài thám tử Zarel, khiến hắn bị cuốn vào sự kiện tranh đoạt bản thảo của máy tính hiệu số đời thứ ba, cũng phải mất một khoản tiền khổng lồ để mời ngài A của Hội Cực Quang đi giết đại sứ Entis đang trú tại Vương quốc Ruen, Beckron Jean Matan.
“Là ngài sao, thám tử Moriarty?” Ian giật mình.
Trên miệng cậu nhóc cố dán hai nhúm râu để khiến bản thân trông có vẻ già dặn hơn.
Klein bước vào phòng bida, thuận tay đóng cửa phòng lại, nói:
“Đã lâu không gặp.”
Hắn khá ngạc nhiên khi thấy Ian xuất hiện ở đây với tư cách một thương gia vũ khí chợ đen, nhưng nghĩ tới vài chi tiết, liền cảm thấy đó cũng là lẽ thường tình:
Klein có thể tìm tới quán rượu “Người Dũng Cảm” và Kaspars Canlening, cũng là nhờ Ian giới thiệu.
Cậu thiếu niên này chắc chắn là có các mối quan hệ gần đây!
“Đúng thật nhỉ.” Ian thu hồi vẻ kinh ngạc, lầm bầm, “Tôi tới cảng Pritz lăn lộn hai tháng, phát hiện đám người kia quá hung ác, dã man. Chúng chẳng hề nương tay hay bỏ qua cho cả trẻ con, nên tôi đành phải quay lại Backlund, làm công việc mình thông thạo. Sau đó, Kaspars chết, tôi quyết định đổi nghề.”
Không chờ Klein mở miệng, cậu nhóc bồi thêm:
“Ngài thám tử, tôi vẫn luôn ghi lòng tạc dạ, tôi còn thiếu ngài hai yêu cầu.”
Cậu không phải giải thích nhiều thế đâu, tôi cũng chẳng quan tâm quá khứ cậu đã làm gì. Dù tôi luôn cảm thấy chuyện cậu trốn khỏi Khu 9 quân tình hơi khả nghi, nhưng tôi cũng không quá để ý đâu… Klein cầm một cây cơ lên, vào tư thế ngắm, nói:
“Ngoài giao dịch vũ khí chợ đen, hình như cậu còn môi giới thông tin nhỉ?”
“Đúng thế.” Ian đáp lại cực kỳ thản nhiên, “Ngài muốn biết về chuyện gì? Miễn phí.”
Hào phóng thế nhờ… Thấy tội lỗi vì chuyện trước kia đã xảy tới với mình sao? Klein đẩy cây cơ, chọc vào bi cái, khiến quả cầu đỏ rơi chính xác vào túi giữa.
Hắn không khách sáo, đứng thẳng người dậy:
“Gần đây rất nhiều người tìm kiếm tín đồ “Kẻ Khờ’, treo thưởng rất nhiều tiền. Cậu có tin tức gì không?”
Ian cẩn thận suy nghĩ một chút, đáp:
“Chẳng gì cả.”
“Tôi thậm chí còn nghi ngờ liệu “Kẻ Khờ” có tín đồ hay không nữa cơ, vì chẳng ai tìm thấy một manh mối nào hết.”
…Đây chính là cái gọi đại bác bắn không khí đấy… Klein thầm tự giễu, chuyển hỏi:
“Thêm nữa, còn một treo thưởng khác. Có người đang tìm kiếm một giáo sư đại học tên Azcot Ings. Tôi muốn biết người ban thưởng là ai để cân nhắc có nên dính vào chuyện này không. Ha, tìm người tốn thời gian lắm đấy.”
Ian không trực tiếp trả lời, nhìn quanh một vòng, đè thấp giọng xuống:
“Khu 9 quân tình.”
Khu 9 quân tình? Không phải Linh Giáo Đoàn… Xem ra đúng là Ince Zangwill sắp đặt rồi. Gã muốn tạo mâu thuẫn giữa ngài Azcot và Khu 9 quân tình à? Lẽ nào gã biết phải bí mật gì đó không nên biết? Chớp mắt Klein đã nghĩ tới một loạt ý tưởng, cuối cùng cười tươi, nói:
“Xem ra tôi không cần phải lo treo thưởng kia là giả. Nhưng tôi rất sợ hãi, Azcot Ings kia chắc đã nắm giữ bí mật gì nên mới bị Khu 9 quân tình truy tìm. Do đó, nhỡ ngày tôi cầm vào tiền thưởng lại chính là ngày cuối cuộc đời tôi thì sao.”
Ian xòe tay:
“Tôi cũng không rõ.”
“Nhưng tôi có thể cung cấp manh mối cho ngài.”
“Đề nghị rất tuyệt.” Klein không hỏi nhiều, tiêu 5 saule bổ sung một chút đạn rồi rời khỏi quán rượu “Người Dũng Cảm”.
Ngồi lên xe ngựa cho thuê, nhìn thời tiết âm u ngoài cửa sổ, hắn bỗng hơi thổn thức:
Kaspars Canlening chết rồi, đồng nghĩa với việc ‘cứ điểm’ này sẽ bị tiểu thư Sharron và Marik từ bỏ. Chỉ có thể liên lạc một chiều, thế thì khó tìm đến họ lắm…
Trừ phi họ gặp khó khăn cần hỗ trợ, hoặc tới giai đoạn đối phó với ác linh trong tàn tích dưới lòng đất, chứ không chắc mình sẽ gặp được…
Dù chúng ta không được coi là bạn bè, nhưng cũng đã hợp tác với nhau hai lần rồi. Họ cũng là người quen mình kết giao với tư cách một Người Phi Phàm, không cần phải giấu mặt. Vậy mà, giờ lại mất đi hai người như thế.
Nếu không phải vừa trải qua sự kiện “Sứ Đồ Dục Vọng”, thì chỉ còn lại ma cà rồng kỳ lạ Emlyn White là người mình có thể nói chuyện về lĩnh vực thần bí học mà không phải che giấu.
Còn may. Còn may…
Đang thầm cảm thán, bên tai Klein bỗng vang lên một âm thanh hư ảo, thanh thoát:
“Anh gặp chuyện gì à?”
Klein lập tức nổi hết da gà, chờ đến khi nhìn rõ người ngồi đối diện là ai, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ cười nói:
“Tiểu thư Sharron, cô luôn xuất hiện bất ngờ như thế này sao?”
Mặc chiếc váy gothic lolita đen dài, đầu đội mũ mềm xinh xắn, Sharron lặng lẽ ngồi một bên ghế trong toa xe ngựa, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
“Lần sau tôi sẽ gõ cửa sổ.” Sharron lạnh tanh gật đầu.
Cô nàng không hỏi lại câu hỏi cũ nữa, cứ thế im lặng, bình tĩnh chờ đợi Klein.
Đột ngột gõ cửa sổ á? Thế cũng vẫn đáng sợ lắm… Klein không vội vàng nhắc đến chuyện u ảnh da người, chuyển hỏi:
“Vị cường giả Danh sách cao kia rời đi rồi?”
“Đúng.” Sharron đáp ngắn gọn. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com Klein thở ra nhè nhẹ, nhắc nhở:
“Cũng có khả năng là bẫy.”
Nói tới đây, hắn nhớ ra một chuyện, vội bổ sung:
“Tôi đọc xong “Cuốn Sách Bí Mật”, cũng thu thập được tin tức từ một con đường khác, cầu nguyện hướng tới “Mặt trăng nguyên thủy” rất dễ xảy ra vấn đề. Tốt nhất là đừng thử.”
“Được.” Sharron cũng không hỏi vì sao.
Cô nàng dừng lại một giây, giọng nói hờ hững:
“ “Mặt Trăng Nguyên Thủy” và “Thần Bị Trói Buộc” hình như là tử địch.”
Vì có thể trao đổi danh sách sao? Hay vì lý do gì khác? Klein suy tư, rồi dẫn vào chủ đề chính:
“Tiểu thư Sharron, cô có biết chỗ nào có đặc tính của u ảnh da người không?”
Sharron giống hệt con búp bê, bình tĩnh lắng nghe, rồi gật đầu: