Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản

Chương 30: Quan tâm quá mức



Thiên Di mỉm cười nhẹ, cảm giác an tâm xen lẫn chút cảm động.

"Vậy thì tôi rất yên tâm rồi," cô nói, ánh mắt đầy vẻ biết ơn. "Có bác sĩ ở đây, mọi người sẽ được chăm sóc tốt hơn rất nhiều."

Thiên Vũ gật đầu, cầm một thùng thuốc đưa cho cô. "Thôi, chúng ta bắt đầu làm việc đi. Nhưng sức người cũng có giới hạn, cô không nên cố quá."

Cả hai phối hợp nhịp nhàng, cùng nhau chuyển thuốc men, thực phẩm đến khu vực cần thiết. Trong suốt thời gian làm việc, Thiên Di không khỏi cảm nhận được sự chu đáo và tận tâm của Thiên Vũ. Đội ngũ y tế cùng anh làm việc rất hiệu quả, giúp đỡ được rất nhiều người.

Đến trưa, khi cả đoàn nghỉ ngơi, Thiên Vũ tiến đến bên cô, chìa ra một chai nước và nói khẽ, "Uống chút nước đi, đừng để mất sức quá."

Thiên Di mỉm cười đón lấy chai nước từ Thiên Vũ, uống một ngụm rồi nói khẽ, "Cảm ơn bác sĩ Lâm."

Thiên Vũ định nói gì đó thì đúng lúc này đoàn cứu trợ của Gia Khiêm và Trọng Khang quay lại. Nhìn thấy cô, họ không hề ngạc nhiên, dường như đã biết trước sự hiện diện của Thiên Di. Còn cô, khi trông thấy cặp đồi yêu thích của mình, đôi mắt như sáng lên, trong lòng vui sướng thẩm nghĩ: [A, lại còn đúng lúc họ vừa mới hôn nhau xong nữa chứ! Ai da, tiếc là mình không được tận mắt chứng kiến.]

Trọng Khang tiến đến gần, giọng dịu dàng hỏi, "Cô ổn chứ? Có bị thương ở đâu không?"

Thiên Di mỉm cười, khóe môi cong cong, trông có vẻ tinh nghịch hơn thường lệ. "Tôi ổn mà, không có gì đáng lo đâu. Còn các anh, có mệt không?"

Gia Khiêm mỉm cười, nhưng giọng nói nghiêm túc "Cô không nên tới đây mới phải, nơi này nguy hiểm, cô lại là phụ nữ lỡ xảy ra chuyện gì chúng tôi làm sao ăn nói với Kỳ Nam.

Thiên Di khẽ giật mình khi nghe nhắc đến tên Vương Kỳ Nam, cảm giác bối rối thoáng qua trong mắt. Cô mím môi, cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên, nở một nụ cười nhẹ như muốn trấn an bản thân. "Thôi, đừng nhắc đến anh ta nữa. Lúc nào cũng bày đặt giận dỗi, vô lý hết sức."

Gia Khiêm bật cười, ánh mắt đầy ý trêu chọc. "Cô với Vương Kỳ Nam đúng là thú vị thật đấy. Hai người lúc nào cũng như nước với lửa, vậy mà chẳng bao giờ rời nhau được."

Thiên Di lắc đầu, cố giữ vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt thoáng chút buồn. "Tôi chỉ muốn tự do làm điều mình muốn, vậy mà cũng khiến anh ấy giận dỗi. Đến đây chỉ để giúp đỡ mọi người thôi, có gì đâu mà phải bận tâm như thế chứ."



Trọng Khang nhìn cô, nhẹ giọng. "Thực ra Kỳ Nam lo lắng cho cô là vì quan tâm, chứ không phải vì muốn kiểm soát. Chắc cô cũng hiểu điều đó mà?"

Thiên Di im lặng, ánh mắt chợt dịu lại. Sau một lúc im lặng, Thiên Di nhún vai, gượng cười. "Thôi, không nói

chuyen nay nla."

Gia Khiêm vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. "Dù sao thì cũng không được chủ quan. Cô nhớ phải hết sức cần thận, nơi này rừng rậm um tùm, dễ đi lạc, thêm vào đó nguy cơ sạt lở rất cao. Nếu không quen đường, tuyệt đối đừng tự ý đi lung tung."

Ngay lúc đó, Lâm Thiên Vũ nhẹ nhàng lên tiếng, phá tan bầu không khí căng thẳng. "Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý đến an toàn của Thiên Di, sẽ không để cô ấy gặp chuyện đâu."

Thiên Di cảm kích nhìn anh. "Cảm ơn bác sĩ Lâm. Vậy tôi sẽ tự hứa là sẽ không làm điều gì nguy hiểm quá."

Trọng Khang thoáng cau mày, ánh mắt lặng lẽ quan sát hai người trước mặt. Dù Lâm Thiên Vũ cố gắng giữ vẻ điểm tĩnh, nhưng cách anh ta nói và ánh nhìn hướng về phía Thiên Di lại đầy ý tứ, như chứa đựng một điều gì đó mà anh khó lòng che giấu. Sự quan tâm và chú ý quá mức ấy không qua khỏi con mắt tinh tường của Trọng Khang.

Anh lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng không giấu được sự tò mò. "Bác sĩ Lâm, hình như anh quan tâm đến Thiên Di nhiều hơn mức bình thường nhỉ?"

Lâm Thiên Vũ thoáng bất ngờ, nhưng nhanh chóng nở một nụ cười nhẹ. "Không phải vậy đâu, tôi chỉ muốn chắc chắn mọi người đều được an toàn. Dù sao, đây là công việc của tôi mà."

Thiên Di nhìn qua, bối rối với lời nhắc nhở bất ngờ của Trọng Khang. Nhưng rồi cô chỉ cười xua đi sự ngại ngùng.

"Chắc mọi người mệt rồi, chúng ta nên bắt đầu công việc để kịp hỗ trợ bà con."

Câu nói của cô như giải thoát cả ba khỏi không khí ngượng ngập. Tuy vậy, ánh mắt của Trọng Khang vẫn không rời khỏi Lâm Thiên Vũ, cảm thấy người này rất đáng ngờ.



Tối đến, sau một ngày dài làm việc trong mưa gió, mọi người ai nấy đều mệt mỏi và tìm đến giấc ngủ để lấy lại sức cho ngày cứu trợ tiếp theo. Trong căn phòng nghỉ nhỏ, Trọng Khang và Gia Khiêm nằm mỗi người một giường.

Trọng Khang cầm điện thoại, nửa ngồi nửa nằm, gọi cho Vương Kỳ Nam để cập nhật tình hình trong ngày.

Vừa nhấc máy, giọng Vương Kỳ Nam đã vọng ra, đầy sự sốt ruột. "Thiên Di thế nào rồi? Có an toàn không?"

Trọng Khang mỉm cười, như đã đoán trước được phản ứng của bạn mình. Anh bắt đầu tường thuật chi tiết. "Cô ấy ổn, vẫn khỏe mạnh. Cả ngày hôm nay bận rộn, nhưng cô ấy rất chăm chỉ. Nhưng mà đoàn cứu trợ lần này có cả bác sĩ Lâm, Lâm Thiên Vũ cậu biết mà đúng không ? "

Vương Kỳ Nam nghĩ ngợi, anh lên tiếng

"Là người chịu trách nhiệm chính cho sức khỏe của bà ngoại Thiên Di."

Trọng Khang gật đầu. Anh tiếp tục, giọng trầm xuống. "Đúng vậy, chính là anh ta. Nhưng hôm nay, Lâm Thiên Vũ có vẻ khá quan tâm đến Thiên Di, chăm sóc cô ấy rất chu đáo, cũng có thể là tôi nghĩ nhiều, không có gì đáng lo

ศลิน."

"Cậu chắc chắn là không có gì đáng lo chứ?" Vương Kỳ Nam hỏi, giọng anh có chút ngần ngại, nhưng lại đầy nghiềm túc.

Trọng Khang không trả lời ngay lập tức, anh nhìn Gia Khiêm đang ngồi gần đó, rồi mới đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng không thiếu sự quan tâm. " Thiên Di và Lâm Thiên Vũ dường như khá thân thiết. Dù sao thì anh ta cũng là bác sĩ chính của bà ngoại cô ấy, có sự kết nối riêng."

Cuộc gọi kết thúc, Trọng Khang và Gia Khiêm nhìn nhau một lúc, rồi Trọng Khang khẽ cười, giọng đầy vẻ suy tư.

"Anh nghĩ sao, liệu Vương Kỳ Nam có thật sự sốt sắng đến mức chạy thẳng đến đây không?"

Gia Khiêm mỉm cười, lắc đầu " Với tính khí của cậu ta? Cậu ta tự trọng cao lắm.