Hôm đó, Thời Quyết trả lời Từ Vân Ni rằng, anh sẽ suy nghĩ thêm.
Nhưng sau khi cúp máy, anh đã liên lạc với Lý Tuyết Lâm ngay.
“Hoạt động từ thiện?” Lý Tuyết Lâm nghe xong thì bảo, “Hoạt động từ thiện thì tốt, nhưng lịch trình sắp tới của cậu khá chật, không có thời gian đâu.”
“Tôi cần ra ngoài một chuyến.”
Lý Tuyết Lâm tra xong nội dung hoạt động từ thiện, lại nói: “Thật đấy, chuyện này không phù hợp với cậu bây giờ. Nơi đó quá xa xôi, phóng viên cũng ít người đến. Nếu cậu thật sự thích làm từ thiện, tôi sẽ giúp cậu liên hệ một buổi dạ tiệc từ thiện.”
Thời Quyết cười nói: “Chị à, chuyện này để tôi tự đi.”
Lý Tuyết Lâm bất đắc dĩ.
Hiện tại, Lạc Dương đang tìm mọi cách giữ chân Thời Quyết ký tiếp hợp đồng, bất cứ yêu cầu nào của anh họ cũng chiều theo, vì thế đã đồng ý cho anh tham gia hoạt động này.
Về lý do nhất định phải đi chuyến này, Thời Quyết cũng không rõ, đầu óc anh đang rối bời, trạng thái này đã kéo dài một thời gian khá lâu rồi.
Anh chỉ đơn giản nghĩ rằng, mình phải đi một chuyến.
Tâm trí anh mơ hồ đến mức khi ở trang trại bò sữa… À không, là công ty sữa, anh đã làm trò cười.
Địa điểm hoạt động từ thiện ban đầu được đặt tại một trường học trong thành phố, ngoài Thời Quyết còn có những ngôi sao khác, nhưng không ai nổi tiếng cả, số tiền quyên góp nhiều nhất cũng chỉ vài chục nghìn.
Số tiền quyên góp của Thời Quyết vượt xa mục tiêu của hoạt động từ thiện, người của công ty sữa coi anh như cứu tinh, vừa hạ cánh xuống sân bay, họ đã đón anh đến nhà máy.
Kết quả là anh đã lỡ mất cuộc gặp với Từ Vân Ni.
Từ Vân Ni nhắn tin cho anh, bảo anh đi cùng đoàn trước, cô sẽ tự lái xe đến.
Nhà máy nằm ở vùng hẻo lánh, xe đi xóc nảy khiến Thời Quyết suýt nữa nôn mửa.
Đường xá hư hỏng nhiều, hai bên vẫn còn dấu vết của động đất.
Thời Quyết nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, không chịu nổi, giữa chừng phải xuống xe nôn một lần.
Nhân viên bên cạnh đưa nước cho anh, liên tục nói: “Thầy Á Hiền, vất vả quá, vất vả quá.”
Thời Quyết xua tay, nói không sao.
“Chúng tôi thật sự không ngờ có thể mời được ngôi sao lớn như anh!” Nhân viên đó có chút kích động, “Lúc đầu đề xuất kế hoạch này, ai cũng nghĩ là không khả thi, thật sự là nhờ có người đẩy mạnh mới được.”
Thời Quyết nghe vậy, ngừng một lát, hỏi: “Ai đẩy?”
“Hả?”
“Hoạt động này, ai là người thúc đẩy?”
Nhân viên nói: “Hình như là phía khu phát triển…” Anh ta có chút không chắc chắn, quay sang hỏi người bên cạnh: “Có phải không?”
“Đúng rồi.” Người kia nói, “Là một cán bộ ở văn phòng khu phát triển, họ Từ, ban đầu chuyện này không suôn sẻ.”
Thời Quyết vẫn nhìn người đó: “Không suôn sẻ thế nào?”
Người kia không ngờ Thời Quyết lại hứng thú như vậy, anh ta nhớ lại rồi cẩn thận nói: “Lúc đầu Hội Chữ thập đỏ chỉ định tổ chức một buổi gây quỹ xã hội bình thường, rồi khi chuẩn bị được một nửa, cô ấy đột nhiên đến nói muốn làm hoạt động từ thiện có ngôi sao tham gia. Tôi nhớ rất rõ cô ấy, bị từ chối mấy lần liền, cô ấy kiên trì đeo bám mãi, sau đó còn nhờ lãnh đạo cục địa chấn đứng ra bảo lãnh, cuối cùng mới tổ chức được hoạt động này. Cô ấy liên hệ rất nhiều công ty quản lý, nhưng chúng tôi thật sự không ngờ lại mời được thầy Á Hiền, anh còn quyên góp nhiều như vậy, thật sự đã giúp chúng tôi rất nhiều.”
Thời Quyết im lặng.
Anh súc miệng, rồi trở lại xe.
Anh lấy điện thoại ra, nhắn tin cho cô: [Anh sắp đến nơi rồi.]
Từ Vân Ni trả lời: [Em đang lái xe, cũng sắp đến rồi.]
Một lát sau, Thời Quyết đến nhà máy trước, vừa xuống xe đã bị cát bụi phủ lên mặt, nhà máy không lớn cũng không nhỏ, tại quảng trường nhỏ ở cổng đã treo băng rôn đỏ.
Thời Quyết gặp gỡ lãnh đạo nhà máy, cùng người của Hội Chữ thập đỏ và các cơ quan chính quyền chụp ảnh lưu niệm.
Hiện trường có phóng viên, còn có một số fan hâm mộ đã kéo đến từ trước.
Thời Quyết ký vào văn bản cảm ơn, bàn được trải bên ngoài, gió cát lúc này rất lớn, giám đốc nhà máy bước đến mời anh ngồi. Ông ta nhìn thấy gì đó liền cúi xuống, dùng tay áo lau sạch bụi trên ghế cho anh.
Giám đốc này da đen nhẻm, mỗi khi cười lại lộ ra hàm răng trắng sáng.
“Thầy Á Hiền, mời ngồi, mời ngồi.”
Sau đó ông ta mở nắp bút, rồi đưa cây bút cho anh.
Thời Quyết cầm bút, đầu óc lại mơ hồ trong khoảnh khắc.
Trong mắt người khác, anh là người cầu kỳ như vậy sao?
Không đến mức đó, anh rất giỏi làm việc nhà, Thời Á Hiền sống không thể tự lo, các cô bạn gái của ông đều là tiên nữ hạ phàm, mười ngón tay không dính nước, còn Thời Quyết từ năm sáu tuổi đã có thể cầm chổi quét nhà.
Sau khi ký xong, anh đứng dậy lại thêm một lượt chụp ảnh.
Sau đó đến lượt nhân viên nhà máy trao cờ lưu niệm cho anh.
Quy trình thật lắm công đoạn.
Bây giờ là tháng Chín, nơi này vẫn nóng đến mức tỏa khói, đứng một lúc đã ướt đẫm mồ hôi.
“Thầy Á Hiền.” Giám đốc đẩy cô gái cầm cờ lưu niệm về phía anh, cười nói, “Đây là fan số một của anh trong nhà máy chúng tôi! Lúc nghỉ trưa nhà máy phát nhạc, cô ấy nhất định phải phát nhạc của anh!”
Thời Quyết nhìn cô gái, tay cầm cờ của cô đang run rẩy, muốn nhìn anh lại không dám, mái tóc dày che hết cả mắt.
Giám đốc thấy cô ấy bỏ lỡ cơ hội, liền thúc giục nhỏ: “Nhanh nói gì đi!”
Cô gái giọng như nghẹn lại, nói: “…Thầy, thầy Á Hiền, em rất thích anh.”
Thời Quyết mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Anh đưa tay ra, bắt tay với cô gái, lòng bàn tay cô ấy đầy mồ hôi.
Cuối cùng cô ấy cũng ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau. Cô ấy xúc động đến rưng rưng nước mắt, nói: “Em thích nhất là bài ‘Nightmare’ của anh, mỗi lần nghe đều khóc! Thật sự đấy, bình thường em không dám kể với ai… nhưng bài hát của anh thật sự đã mang lại cho em rất nhiều sức mạnh, xin anh hãy tiếp tục sáng tác nhé, em sẽ mãi mãi ủng hộ anh.”
Giám đốc nhà máy thấy vậy liền nói: “Này, cháu kiểm soát cảm xúc một chút chứ, sao lại khóc thế này.”
Ông ta nhìn thấy họ vẫn nắm tay nhau, bèn vỗ nhẹ vào cánh tay cô gái, muốn cô ấy buông ra.
Cô ấy không buông ra.
Nhưng nhìn kỹ lại, có vẻ như người nắm chặt lại là Thời Quyết.
Thời Quyết như nghĩ đến điều gì đó, anh chăm chú nhìn cô gái rồi hỏi: “…Em tên gì?”
Cô gái nói: “Em tên là Đỗ Sảng.”
[Em có một người bạn tên là Đỗ Sảng. Nghe bài này em ấy khóc nhiều lần lắm.]
Cánh tay của Thời Quyết dường như tê đi một chút.
Dường như anh đoán được điều gì đó, ánh mắt liếc về phía trước.
Không xa lắm, một chiếc SUV màu đen đang tiến lại, đỗ bên cạnh khu nhà máy. Sau đó, cửa xe mở ra, một dáng người cao ráo mặc quần áo đen bước xuống, cô đóng cửa xe rồi cất chìa khóa.
Khi cô quay người lại, ánh mắt của Thời Quyết lập tức rơi xuống.
Đó là cô ấy sao?
Bây giờ cô ấy là thế này sao?
Không đúng, trước đây cô ấy cũng như vậy.
Vẫn không đúng, trước đây cô ấy không phải như thế này chứ…
“… Thầy Á Hiền, thầy Á Hiền?”
Giám đốc gọi anh, Thời Quyết mới sực tỉnh, cuối cùng cũng buông tay ra.
Sau đó, Đỗ Sảng cầm cờ và chụp hình cùng anh, rồi có một vài phóng viên đến phỏng vấn vài câu.
Phóng viên đặt câu hỏi, mở đầu một hồi. Thời Quyết không nghe rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe thấy câu cuối cùng: “… Còn điều gì muốn tìm hiểu thêm về nhà máy không?”
Muốn tìm hiểu thêm à?
Trong ánh mắt thoáng qua của Thời Quyết, bóng dáng ấy tiến đến gần hơn, cô ấy đi tới chào hỏi lãnh đạo, rồi đứng yên lặng trong đám đông.
Tinh thần, biểu cảm của Thời Quyết và miệng anh như tách rời ra.
Phóng viên nhìn sang giám đốc, giám đốc giải thích: “Thầy Á Hiền, chỗ này của chúng tôi là nhà máy chế biến, bò bây giờ không có ở đây.”
… Nhà máy chế biến?
Phóng viên lại hỏi Thời Quyết: “Còn điều gì muốn tìm hiểu thêm không?”
Thời Quyết: “Vậy có làm thịt bò khô không?”
Phóng viên: “…”
Có lẽ giám đốc nhận ra Thời Quyết không ở trạng thái tốt, bèn nhanh chóng chuyển sang bước tiếp theo, mời anh vào nhà máy tham quan.
Điện thoại Thời Quyết rung lên một cái, anh lấy ra xem.
Từ Vân Ni: [Đã nói cả nghìn lần rồi, là công ty sữa.]
Thế thì sao?
Bò sữa chẳng lẽ không thể làm thịt à? Anh chỉ hỏi có bò khô không thôi, ai dám nói gì?
Thời Quyết lười trả lời cô.
Hoạt động kéo dài cả buổi sáng, đến trưa, xe đưa anh về khách sạn.
Từ Vân Ni lại không thấy bóng dáng đâu.
Cô nhắn tin cho anh, nói là bị gọi đi rồi, lát nữa sẽ quay lại.
Thời Quyết không trả lời, anh nằm trên giường, khách sạn ở vùng này không có gì tốt, phòng ốc cũng không lớn, nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ, vì anh đến ở mà đặc biệt đặt hai chiếc máy tạo độ ẩm và vài chậu cây xanh.
Đã lâu rồi anh không nằm trong căn phòng nhỏ như thế này.
Anh vẫn chưa cởi giày, tựa lưng vào đầu giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rời khỏi khu vực nhà máy, thời tiết khá hơn nhiều, ít nhất cũng thấy được mây.
Đang mơ màng buồn ngủ thì điện thoại anh lại rung lên, Từ Vân Ni gọi đến.
Thời Quyết nhận cuộc gọi.
“… Alo?”
“Lớp trưởng, chỗ anh có ai không?”
“Không có.”
“Em vừa kiểm tra, trong khách sạn có fan theo dõi, để an toàn hơn, anh xuống đi.”
“Xuống đâu?”
“Tầng hầm, tầng hầm thứ hai.”
Thời Quyết bước ra ngoài ngay.
Khách sạn ít người, thang máy cũng không có ai, anh xuống thẳng đến B2.
Vừa vào đến tầng hầm, một chiếc xe vừa kịp đi tới.
Chính là chiếc SUV màu đen đó.
Anh mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, sau đó đóng cửa lại.
Từ Vân Ni quay đầu nhìn anh, nhìn ba đến năm giây rồi hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Cô mở lời, Thời Quyết mới quay mặt lại.
Bốn mắt giao nhau.
Có thay đổi không?
Có chứ.
Ít nhiều cũng có mà…
Anh lại quay mặt về phía trước rồi nói: “Chưa ăn, không đói.”
“Phải ăn chút gì đó chứ.” Từ Vân Ni nói, “Để em tìm chỗ nào đó, không bị ai nhìn thấy.”
Xe lăn bánh, Thời Quyết tựa lưng vào ghế, thoáng nhìn qua một vật lóe lên trên tay cô – Một chiếc vòng tay vàng.
Chiếc vòng đã hơi bị oxy hóa, phai màu rồi.
Cạm bẫy của chủ nghĩa tiêu dùng, mấy thứ vài chục triệu mà không bao lâu đã phai màu.
Ồ đúng rồi, vòng tay.
Vòng tay của anh để đâu rồi nhỉ…
“Sao thế?” Từ Vân Ni liếc nhìn anh, “Nghĩ gì vậy? Em thay đổi nhiều lắm sao?”
Không nhiều, hai năm trôi qua, cô trông chẳng thay đổi gì cả, vẫn buộc tóc đuôi ngựa thấp, tóc ngắn, lông mày rậm dài, đôi mắt đen lớn, làn da có vẻ sẫm hơn trước, một màu nâu nhạt khỏe khoắn, môi hơi khô, không cần son cũng đầy đặn và đỏ hồng.
Giọng nói bình tĩnh và chín chắn, nghe trực tiếp còn rõ ràng và sống động hơn nhiều so với khi nghe qua điện thoại.
Từ Vân Ni lại nhìn anh một lần nữa, cô nói: “Lớp trưởng, tóc anh còn dài hơn tóc em nữa rồi.”
Thời Quyết dừng lại vài giây, vẫn không nghĩ ra nên nói gì.
Vì không nghĩ ra chủ đề, ban đầu anh còn hơi sốt ruột, nhưng ngay lập tức lại bình tĩnh lại, chẳng sao cả, ở trước mặt cô, chẳng phản ứng gì cũng chẳng sao.
Anh đá văng giày, chân đạp lên ghế, người ngả ra sau, cứ thế ngồi thu mình lại.
Từ Vân Ni tìm được một quán ăn, vừa định rẽ vào. Thời Quyết nhìn mà chẳng thấy chút hứng thú, anh nói: “Đi thôi.”
Từ Vân Ni nhìn anh: “Anh không thích ăn quán này à?” Cô đánh lái, “Vậy đổi quán khác, anh muốn ăn gì?”
Thời Quyết nói: “Mì ăn liền.”
Từ Vân Ni đáp: “Được.”
Cô lái xe đến một siêu thị, bảo Thời Quyết chờ rồi xuống xe đi mua.
Thời Quyết ngồi trong xe, ngửi mùi hương da thuộc, rồi nhìn ngó xung quanh.
Anh phát hiện ghế sau có một cái túi liền với tay lấy ra, một quyển sổ rơi ra từ trong túi. Đây là thứ anh rất quen thuộc, là cuốn sổ họ đã mua ở một khu du lịch trước đây. Thời đại học, cô đã dùng nó, anh cũng từng dùng qua, đôi khi tiện tay vẽ vời, ghi chép linh tinh gì đó.
Anh lật đến trang có bài “Bạn trai” mà mình từng viết, nhìn hồi lâu, đầu óc trống rỗng.
Anh lại lật tiếp, đến trang cuối cùng, tay anh khựng lại.
Trang này ghi rất nhiều thứ, như là những tài liệu tìm kiếm trên mạng rồi sắp xếp lại thành ghi chú, tiêu đề có phần hơi hài hước —
“Làm thế nào để nghệ sĩ vượt qua thời kỳ khủng hoảng?”
Phía dưới chia ra từng mục: Một, thử sáng tạo trên nhiều phương tiện, nhiều nền tảng khác nhau để mở rộng không gian; Hai, bỏ đi tính tự cao, đừng tự giam mình, hãy giao lưu nhiều hơn với đồng nghiệp và khán giả; Ba, tham gia nhiều hoạt động xã hội, làm thiện nguyện, tìm lại cảm giác thỏa mãn trong tâm hồn; Bốn, đừng nhốt mình trong một nơi nào đó, ra ngoài cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên; Năm, giữ tâm trạng bình thản trước danh lợi, duy trì nhiệt huyết, tìm lại khởi đầu…
Trong đó, tám chữ “duy trì nhiệt huyết, tìm lại khởi đầu” còn được cô đặc biệt khoanh tròn.
Nét chữ quen thuộc, viết những nội dung “quen thuộc,” dài dòng, từng mục từng mục, có những nội dung phía sau còn có ghi chú, làm rất nhiều kế hoạch chi tiết.
Tại sao lại nói những nội dung này quen thuộc?
Vì từ khi Thời Quyết hiểu Từ Vân Ni, cô đã luôn là người nói và làm việc theo cách này.
Thời Quyết thường cảm thấy đây là cách đối mặt với vấn đề của người thuộc thế hệ Thời Á Hiền, bất kể việc gì, cũng phải được xử lý trong một khung khổ có thể kiểm soát, từng bước một, quy tắc đến mức phát ngán.
Trước đây Thời Quyết luôn coi thường kiểu lời lẽ mang tính khuôn mẫu như vậy.
Nhưng bây giờ, khi anh đã lạc lối đến mức tận cùng, cách làm việc mang đậm màu sắc cổ điển này bỗng dưng mang lại cho anh một cảm giác khác biệt.
Anh đặt lại túi vào chỗ cũ.
Một lát sau, Từ Vân Ni quay lại.
Cô xách theo một cái túi, bên trong có mì ly, đồ ăn vặt và cả nước.
Nhưng anh vẫn không đói, Từ Vân Ni liền tiếp tục lái xe đưa anh đi vòng quanh.
Họ lái xe trên đường, Từ Vân Ni nói với anh vài câu, Thời Quyết bị ánh nắng phía trước chiếu vào, đầu óc mơ màng, chẳng mấy chốc, anh cứ thế ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi anh tỉnh lại, xe đã dừng.
Họ đã đến một thung lũng.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ còn lại mình anh.
Xe đỗ trước một vách đá, hai bên là những vách núi đen dựng đứng, phía xa trước mặt có một đỉnh núi hùng vĩ đang tắm mình trong ánh nắng, dưới vách đá có một hồ nước, màu nước kỳ diệu, vừa giống màu xanh, vừa giống màu lục, còn pha chút vàng nhạt.
Mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, phản chiếu ánh sáng huyền bí, hòa quyện với đỉnh núi ở phía xa.
Từ Vân Ni với dáng người cao ráo đứng ở mép vách đá, một tay đút túi quần, đang hút thuốc.
Gió thổi tung tóc và vạt áo của cô, thổi tan làn khói trắng.
Nhưng từ trong xe nhìn ra, mọi thứ đều bị ngăn cách lại, từ kính chắn gió nhìn ra, cảnh tượng này giống như một đoạn phim đầy lạnh lùng.
Đây là nơi nào? Tại sao lại đến đây?
Anh quay đầu nhìn xung quanh, vừa ngoảnh đầu lại, đột nhiên phát hiện phía sau xe là một sườn núi âm u, xa xa có những con bò đang gặm cỏ.
Ồ…
Bò.
Vì anh đã nói, anh muốn xem bò…
Thời Quyết quay đầu lại, nhìn người phụ nữ đang đứng lặng lẽ hút thuốc bên vách đá, nhìn một hồi, như thể toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị rút cạn. Anh đưa chân đạp vào kính chắn gió, cơ thể rơi xuống, rơi xuống mãi, chìm sâu đến mức không thể nhúc nhích. Anh nhắm chặt mắt, hai tay ôm lấy thái dương, hít thở sâu.