Đây cũng là Thiên Huyền dám can đảm nói ra nguyên nhân này.
Ở Thiên gia, phụ thân nhà mình là người thân duy nhất của Thiên Nhai, cho nên hắn sẽ không có khả năng hạ sát thủ với mình!
“Ngươi là nhi tử của tên hỗn đản kia?” Tiểu lão đầu gắt gao bắt được vạt áo của Thiên Huyền: “Ta vừa rồi còn do dự tên của ngươi vì sao lại quen thuộc như thế, thì ra là ngươi là nhi tử của hắn! Thiệt thòi cho ta từ nhỏ đối xử tốt với hắn như vậy, hắn lại liên hợp với những người đó tính kế ta!”
Ầm!
Thiên Nhai lại lần nữa ném Thiên Huyền xuống, ánh mắt lạnh nhạt: “Trở về nói cho tên hỗn đản kia, chờ cho đến khi ta tìm được Phù Sinh, sau đó ta sẽ trở về tìm bọn họ tính sổ, đừng tưởng rằng mấy năm nay ta vẫn luôn chịu đựng các ngươi! Ta chỉ là không có thời gian tính sổ với các ngươi mà thôi! Mà các ngươi, lại cho rằng ta đã tha thứ cho hành động của Thiên gia, nơi nơi ỷ vào thanh danh ta mà gây chuyện thị phi!”
Thiên Huyền sửng sốt một chút, trên mặt mang theo lo lắng: “Thiên Nhai thúc, người không thể vì nữ sắc mà mê muội, chẳng lẽ người quên mất rồi sao, năm đó bởi vì nữ nhân kia đố kỵ thành tánh, chẳng những rời người mà đi, còn lén lút phái sát thủ muốn tiêu diệt người.”
Nghe được lời này, tiểu lão đầu cười như không cười liếc mắt nhìn hắn một cái, giọng nói mang theo lạnh nhạt rõ ràng: “Ngươi xác định, phái người tới giết ta là Phù Sinh?”
Trong lòng Thiên Huyền bỗng dưng run lên, đáy mắt hiện lên kinh hoảng.
Chẳng lẽ, Thiên Nhai thúc biết năm đó phái người tới giết hắn là người của Thiên gia?
Không! Không có khả năng, nếu như hắn thật sự đã biết chuyện đó, không có khả năng mặc kệ Thiên gia cho tới hôm nay! Nhất định là hắn đang nói láo mà thôi!
“Thiên Nhai thúc, ta khẳng định, là nữ nhân Phù Sinh kia muốn giết người, phụ thân ta đã sớm nhìn ra lòng dạ xấu xa của nữ nhân kia, mới có thể giúp đỡ người khác làm ra loại chuyện này, chúng ta đều là vì muốn tốt cho người.”
“Ngươi có thể lăn.” Sắc mặt của Thiên Nhai dần dần không kiên nhẫn: “Hay là, ngươi muốn lão phu quặng ngươi ra ngoài? Chỉ là, lão phu động thủ chưa từng biết nặng nhẹ, lần này nếu như không cẩn thận quăng ngươi ngã chết, phụ thân hỗn đản kia của ngươi nhất định sẽ tìm đến liều mạng với lão phu.”
Thiên Huyền cắn chặt răng, trong lòng hung ác, phất tay nói: “Chúng ta đi!”
Trong nháy mắt, trước khi rời đi, Thiên Huyền quay đầu lại nhìn tiểu lão đầu, đáy mắt mang theo vẻ âm trầm, cuối cùng cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng những người đó rời đi, Lâm Nhược Bạch lấy ra một khối điểm tâm đưa tới trong miệng, mồm miệng không rõ hỏi: “Lão nhân, vì sao ngươi lại muốn cho bọn họ đi?”
Nếu như cảm nhận không sai, vừa rồi trong nháy mắt, trên người lão nhân xác thật là nổi lên sát khí.
Nàng không rõ, vì sao hắn lại không có động thủ giết bọn họ?
“Ha ha.” Tiểu lão đầu cười lạnh hai tiếng: “Người Thiên gia đều sống không được lâu lắm, hôm nay, ta còn có chuyện khác phải làm, liền tạm thời tha thứ cho hắn trước, chờ chuyện của ta làm xong xuôi, sau đó liển tính sổ chuyện năm đó với bọn họ cho thật tốt!”
Thấy vậy, Lâm Nhược Bạch không cần phải nhiều lời nữa, an tâm thưởng thức điểm tâm ngon trên bàn.
“Các ngươi có nghe chưa, nghe nói cháu gái Vân Lạc Phong của phủ Tướng quân ở Long Nguyên Quốc hạ chiến thư với người Thiên gia người, tuyên bố ít ngày sau sẽ đến cửa của Thiên gia để mà thăm hỏi.”
Ngay khi tiểu lão đầu xoay người muốn đi vào phòng, dưới lầu truyền đến âm thanh bàn bạc, cũng là làm hắn dừng bước chân.
“Chuyện này ta nghe nói, giống như là người Thiên gia bắt thuộc hạ của nàng đi, vì thế, dưới sự giận dữ nàng liền hạ chiến thiếp với Thiên gia.”
“Nói, thuộc hạ đó có lai lịch gì? Vì sao trước đây ta không có nghe nói qua?”
Chiến thiếp?
Thiên gia?
Lửa giận trong lòng tiểu lão đầu lại lần nữa bị đốt lên, hắn vọt vào phòng, một phen xách Lâm Nhược Bạch lên, bước nhanh chóng chạy ra ngoài khách điếm.