Một câu này làm cả người Lâm Nhã Đình run lên, đột nhiên, cô ta lại cười lớn lên, tiếng cười kia mang theo cả sự dữ tợn và điên cuồng.
"Vân Lạc Phong, chuyện mười mấy năm trước, đúng là Y Thành sai! Nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi, tại sao ngươi còn chưa chịu buông tha cho Y Thành? Bây giờ ngươi còn nói cho ta biết hủy hoại ta là do ta tự chuốc lấy?" Lâm Nhã Đình thu lại tiếng cười, ánh mắt gắt gao dừng lại trên người Vân Lạc Phong: "không, hủy hoại ta là Y Thành, và ngươi!"
Rầm!
Đột nhiên, Vân Lạc Phong nâng một chân lên, đá vào người Lâm Nhã Đình khiến cô ta bay ra ngoài xa.
Lâm Nhã Đình té xuống giữa đám đông, vừa há mồm đã phun ra một ngụm máu, cô ta ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt chứa đầy sự ngoan độc nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
"Một đá vừa rồi, ta thay nhị thúc ta trả lại cho ngươi!"
Rầm!
Vân Lạc Phong nhanh chóng đến trước mặt Lâm Nhã Đình, nhấc chân lên hung hăng dẫm mạnh xuống, một cái dẫm chân này làm cho xương cốt Lâm Nhã Đình gẫy vụn, máu tươi không ngừng từ miệng cô ta trào ra.
"Một chân này, ta thay già trẻ trên dưới của Vân gia trả lại cho ngươi!"
Lại thêm một cước giáng xuống!
Một cước này, Vân Lạc Phong đá vào bên hông của Lâm Nhã Đình, làm thân mình cô ta kéo lê trên đất mà văng ra xa đến mấy thước, rồi đập mạnh lên một gốc cây mới dừng lại được.
"Một chân này, ta đá cho chính mình! Vân Tiêu là nam nhân của ta, ngươi lại dám tơ tưởng đến chàng ấy! Đáng chết!" Vân Lạc Phong hơi ngẩng đầu, ánh mắt tà khí từ trên cao mà nhìn xuống Lâm Nhã Đình: "nam nhân của ta, chưa bao giờ cho phép bất kỳ kẻ nào được nhìn trộm, toàn thân trên dưới của chàng, cho dù là một sợi tóc cũng thuộc về ta, không kẻ nào được phép chạm vào!"
Giọng nói của Vân Lạc Phong chứa đầy khí phách vang vọng khắp bầu trời, cũng đồng thời truyền khắp bốn phía của hội trường.
Long Khiếu Đại Lục là một thế giới nam tôn nữ ti, xưa nay, chỉ có nam nhân tuyên bố nữ nhân thuộc về mình, chưa từng có một nữ nhân nào dám nói ra những lời nói hùng hồn bá đạo thế này.
Toàn thân trên dưới cho dù một sợi tóc cũng thuộc về cô ta?
Phải khí phách cỡ nào mới đủ dũng khí nói ra những lời ấy?
Sự lãnh khốc trên mặt Vân Tiêu dần dần trở nên ôn hòa, khóe môi lạnh lùng cứng rắn chầm chậm gợi lên một độ cong nhàn nhạt.
Ánh mắt của hắn trước sau vẫn chăm chú ngắm nhìn Vân Lạc Phong, trong đôi con ngươi đen như mực đang phản chiếu lại ảnh ngược của của thiếu nữ phong hoa tuyệt đại, mỹ mạo khuynh thành.
"Vân Lạc Phong!"
Lâm Nhã Đình cười khẽ, nụ cười của cô ta tràn đầy sự khinh miệt và châm chọc: "ngươi quá coi thường địa vị của Quỷ đế trên đại lục này rồi! Ngoại trừ ta, thì cũng sẽ còn có vô số nữ nhân khác, đến lúc đó, bản thân ngươi có thể ngăn được bao nhiêu người hả?"
"Nếu muốn đoạt nam nhân của ta, thì cứ việc tới đây!" Vân Lạc Phong cong môi cười tà khí: "chẳng qua tới một người thì ta giết một người, tới một đôi thì ta giết luôn một đôi! Giết đến khi nào không còn kẻ nào dám nhìn trộm chàng ấy nữa thì thôi!"
Lâm Nhã Đình ngây ngẩn cả người, có lẽ là không ngờ được Vân Lạc Phong sẽ trả lời như vậy, cô ta vội vàng quay sang nhìn về phía Vân Tiêu, run run rẩy rẩy hỏi: "ngài... Ngài... Để mặc cho cô ta làm như vậy?"
Khi Vân Tiêu nhìn Lâm Nhã Đình thì ý cười nông cạn trên mặt liền biến mất ngay tức khắc, giọng nói hắn lãnh khốc mà đầy sát khí: "ta sẽ thay nàng ấy chôn xác!"
Nàng muốn giết, vậy cứ để nàng giết thì đã sao?
Hắn sẽ vĩnh viễn đi theo phía sau giúp nàng chôn xác!
Phụt!
Lâm Nhã Đình suýt chút nữa là phun thêm một ngụm máu, hai cánh môi cứ run run mãi không ngừng.
Quỷ đế.... Hắn quả nhiên không giống như những nam nhân bình thường.
Một người luôn luôn lãnh khốc tuyệt tình, không gần nữ sắc như hắn, bây giờ lại dung túng cho một nữ nhân đến mức độ thế này! Tại sao? Tại sao ánh mắt của một nam nhân như vậy lại không dừng trên người cô ta?
Sự ghen ghét trong nội tâm Lâm Nhã Đình bắt đầu dậy sóng, hai tay nắm chặt đến nỗi móng tay đâm cả vào da thịt mà cô ta vẫn không hề hay biết.