Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 664: Chúng ta trở về phòng tâm sự



Edit: Sahara

Nhìn diện mạo khuynh thành đang mỉm cười tươi tắn kia, Vân Tiêu bỗng giật mình, thẳng thắn nói: "ta tới muộn mấy ngày là bởi vì phát hiện ra tung tích của người kia!"

Vân Tiêu tưởng rằng Vân Lạc Phong đang chất vấn mình tại sao đến trễ, vì vậy mà chưa cần đợi Vân Lạc Phong lên tiếng hỏi thì hắn đã thành thật giải thích.

"Người kia?"

"Mẫu thân của ta...."

Mặc dù trước nay Vân Tiêu chưa từng nói bất cứ lời nào về chuyện này, tuy nhiên, Vân Lạc Phong cảm nhận được, trong lòng Vân Tiêu đối với người mẫu thân này vẫn tồn tại một chút oán niệm.

Năm đó, sau khi rời khỏi Tiêu gia, mẫu thân hắn liền không rõ tung tích, cũng chưa bao giờ đi tìm hắn, thế cho nên hắn mới phải một mình sống trong Vô Hồi Chi Sâm suốt mấy năm ròng.

Cho dù lúc đầu hắn thật sự từng rất nhớ mẫu thân của mình, nhưng trải qua mấy lần cửu tử nhất sinh, thì sự tưởng niệm mãnh liệt cũng bị biến thành oán trách.

Dù vậy, Vân Tiêu cũng muốn tìm lại mẫu thân, ít nhất hắn muốn có được câu trả lời cho việc tại sao bà ấy chưa bao giờ đi tìm hắn?

"Vân Tiêu, vừa rồi ta không phải hỏi chàng mấy ngày qua đã đi đâu?" Vân Lạc Phong thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, hơi hơi nheo con ngươi lại, chậm rãi đứng lên, bước tới gần Vân Tiêu thêm vài bước, khóe môi dần dần cong lên một độ cong tà mị: "ta chỉ cảm thấy, chàng được ta dạy dỗ đã lâu vậy rồi, cũng đã đến lúc nghiệm thu thành quả!"

Dù nam nhân trước mắt đang mang mặt nạ, nhưng Vân Lạc Phong cô vẫn có thể cảm nhận được sự biến hóa trong hơi thở của hắn ta.

"Chỉ cần là việc nàng muốn, ta có thể vì nàng làm bất cứ chuyện gì, bao gồm..... Ấm giường!"

Ánh mắt của Vân Tiêu là một mảnh chân thành tha thiết, đang lẳng lặng ngắm nhìn người nữ tử đứng trước mặt.

"Ấm giường?" Vân Lạc Phong nhướng một bên mày, khóe môi khẽ cong thành nụ cười mỉm gian xảo: "chàng nói ấm giường chính là làm ấm chăn nệm cho ta, hay là...... Còn ẩn chứa ý tứ nào khác nữa, hữm?"

Lần đầu tương ngộ, Vân Lạc Phong cô bảo người nam nhân này đi làm ấm giường, kết quả, hắn thật sự đã đi làm ấm giường cho cô! Ngay lúc đó, cô còn vì người nam nhân đơn thuần duy nhất còn sót lại trên đời này như hắn mà cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn.

Thật không ngờ, hai chữ ấm giường này, hôm nay lại một lần nữa được phát ra từ miệng của hắn.....

Vân Lạc Phong vừa dứt lời đùa giỡn, thì cả người bỗng rơi vào một cái ôm ấm áp, bên tai còn vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn của Vân Tiêu.

"Ấm giường theo như lời ta nói.... Lát nữa nàng sẽ biết là có ý gì!"

Nghe vậy, Vân Lạc Phong híp mắt lại, từ đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng tà khí, khóe môi cũng khơi mào lên một độ cong khe khẽ.

"Vân Tiêu, một năm cách biệt, chàng cũng học được cái gì gọi là đen tối rồi?" hai tay Vân Lạc Phong đặt lên trước ngực Vân Tiêu, hơi đẩy cơ thể hắn ra, ngón tay thon dài khẽ đặt dưới cằm hắn ta rồi nâng nhẹ lên, bên môi treo nụ cười nhàn nhạt hơi có phần tà mị: "bất quá, ta thích....."

Hai chữ ta thích này, làm cho đôi đồng tử của Vân Tiêu tức khắc co rụt lại, hô hấp bất giác cũng nóng cháy hơn vài phần.

"Người ở đây quá nhiều, chúng ta về phòng từ từ tâm sự!"

Nụ cười của Vân Lạc Phong rất đẹp, đẹp đến nỗi làm tim người nhìn thấy cứ đập thình thịch không ngừng, đặc biệt là, trong lúc nói lời nói ám muội kia, cô còn xoay lại ngoắc ngoắc ngón tay với Vân Tiêu, cái động tác quyến rũ này quả thật là quá câu dẫn nhân tâm.

Vân Thanh Nhã đối với hành vi trêu chọc Vân Tiêu của cháu gái nhà mình sớm đã thấy nhiều mà quen, vì vậy cũng chẳng có biểu tình kích động gì cả, vẫn tiếp tục công việc giải quyết đám người còn lại của Y Thành.

Tuy nhiên, những người không hiểu biết gì về con người của Vân Lạc Phong thì lại khác, bọn họ sau khi nghe thấy đoạn đối thoại của Vân Tiêu và Vân Lạc Phong thì cứ có cảm giác thiên lôi cuồn cuộn, tất cả đồng loạt trợn mắt há hốc mồm.

Có vài nam nhân còn dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ mà nhìn Vân Tiêu, bọn họ thật hy vọng người được đối đãi như vậy là mình....

Lâm Nhã Đình thì đã ganh tị đến phát cuồng, cái ngón tay càng ngày càng siết chặt lại, ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong không chớp mắt.

Đáng tiếc, bản thân cô ta bây giờ còn khó giữ, lấy cái gì để mà báo thù?