Lục công chúa cắn chặt môi, nước mắt ủy khuất tràn ra khỏi khóe mi, sợ hãi nói: "thật.... Thật xin lỗi, ta không phải cố ý, xin ngươi tha thứ cho ta!"
Thế lực của Vân gia quá mức cường đại, cường đại đến nỗi ngay cả hoàng huynh cũng phải khiếp sợ.
Đây cũng chính là nguyên nhân chính mà hoàng huynh nhất quyết bắt mình phải tới đây xin lỗi Vân gia.
Chỉ là....
Nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Vân Tiêu, tim của lục công chúa lại một lần nữa đập lỡ nhịp.
Năm đó, khi Vân Lạc Phong bị Cao Đồ triệu vào cung, cô ta cũng có nghe nói, cho nên có lén chạy tới để xem thử một chút, kết quả lại để cho cô ta nhìn thấy được nam nhân lãnh khốc đứng bên cạnh Vân Lạc Phong.
Từ đấy về sau, cô ta cứ thế mà luân hãm vào, không cách nào kiềm chế được.
Lục công chúa cho rằng đời này của cô ta đã hết cơ hội, ai mà ngờ được hôm qua ông trời lại cho cô ta gặp lại nam nhân ấy, cũng vì thế mà không nhìn được lén liếc trộm hắn thêm vài lần, càng nhìn lại càng không ngăn được cảm xúc ái mộ cứ trào dâng lên trong lòng.
Tuy nhiên, cô ta lại càng không ngờ được rằng, bản thân chỉ là lén nhìn trộm thôi mà cũng chọc giận tới người nam nhân này, hắn không tiếc đem cô ta từ gian phòng trên lầu hai mà ném xuống đường phố.
Không ai biết được, một khắc kia, một cổ xúc động muốn tự sát cô ta cũng có luôn rồi.
Mà việc khiến cho cô ta có sự xúc động muốn chết đó không phải là do bị ném xuống đường, bị người ta nhìn thấy mất hết mặt mũi, mà là, thời điểm mà người nam nhân kia ném cô ta đi, hắn ta cư nhiên đoạt lấy y phục của một người khác, bao lại tay mình, rồi sau đó mới ném cô ta đi!
Hành động ấy, thật giống như trên người của cô ta có thừ gì đó rất dơ bẩn, chạm nhẹ vào thôi cũng sẽ làm dơ bẩn lây lên người của hắn vậy.
Bị nam nhân mình thầm thương trộm nhớ đối xử như vậy, kêu cô ta làm sao mà không đau lòng, tuyệt vọng.
"Vân tướng quân, Vân tiểu thư, mọi người xem, lục công chúa cũng đã xin lỗi như thế rồi, trừng phạt cũng đã chịu rồi, không biết có thể tha thứ cho công chúa hay không?" thái phó cẩn thận nhìn về phía lão gia tử, dè dặt hỏi.
Lão gia tử hừ lạnh một tiếng: "ta cũng chẳng tính toán sẽ làm gì các ngươi, các ngươi lại cứ ở thời điểm này mà tới làm phiền ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết ta nhìn thấy các ngươi thì đều cảm thấy rất ghê tởm hay sao? Vốn dĩ ta chưa từng có suy nghĩ sẽ động thủ, hiện giờ nhìn thấy các ngươi, tay của ta lại ngứa ngáy không chịu được, thật muốn làm một chút gì đó...."
Lục công chúa hoảng sợ nâng tầm mắt lên, vội vàng nhìn về phía thái phó, ánh mắt kia rõ ràng là đang cầu cứu.
Thái phó lại thở dài một hơi thật mạnh: "lão tướng quân, chúng ta tốt xấu gì cũng có giao tình nhiều năm....."
"Giao tình? Cái này ta không dám nhận! Ta chẳng qua là nể tình lúc trước các ngươi không có bỏ đá xuống giếng đối với Vân gia, mới tìm các ngươi đến uống hai chung rượu, sao có thể gọi là giao tình? Nhiều lắm cũng chỉ được xem là bạn rượu mà thôi!" lão gia tử dừng lại, cười khẩy rồi nói tiếp: "huống chi, năm đó, cho dù ngươi không có bỏ đá xuống giếng, thì cũng không hề đưa than ngày tuyết, ta cần gì phải vì đám người các ngươi mà làm cho trong lòng cháu gái cùng cháu rễ của ta không được thoải mái chứ?"
Đối với những chuyện thế này, lão gia tử thật ra rất sáng suốt.
Nể tình lục công chúa chưa từng làm ra hành động gì quá mức, Vân Lạc ông sẽ không làm ra hành động tàn khốc gì đối với bọn họ, nhưng đồng dạng, ông cũng tuyệt đối không bao giờ kết giao với bọn họ.
Hiện tại xem như ông được sáng mắt rồi, trong hoàng thất, chẳng có con quạ nào màu trắng cả!
Thái phó cười khổ: "lão tướng quân, ngài thật sự là không tính toán tha thứ cho ta sao?"
Vốn dĩ, thái phó ông ta mang theo lục công chúa đến, chính là muốn tạo mối quan hệ tốt với Vân gia, hiện tại, ngay cả hoàng thất đối với Vân gia cũng phải lễ nhượng ba phần, nếu như thành công liên hôn, hiển nhiên là sẽ có vô số chỗ tốt!
Cho nên ông ta mới muốn mang đồ đệ nhà mình theo đến dự tiệc tẩy trần, trong mắt ông ta, đứa đồ nhi này quả thật là một nữ tử tri thư đạt lý, ôn nhu hiền huệ, người Vân gia không thể nào mà không thích cho được.
Nhưng ai có ngờ tới, đứa đồ đệ mà trước nay ông ta luôn lấy làm kiêu ngạo, chẳng những không coi trọng Vân Thanh Nhã, ngược lại còn để ý đến một tên hộ vệ hèn kém của Vân gia, còn vì vậy mà chọc giận tới Vân Lạc Vân lão tướng.