Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 723: Cảnh giới vô sỉ (2)



Edit: Sahara

****Sa chú thích 1 chút đơn vị chiều dài của cổ đại nhé:

+ 1 dặm hay còn gọi là 1 lý =  15 dẫn = 500m.

+ 1 dẫn = 10 trượng  = 33,33m

+1 trượng = 2 bộ = 3,33 m

+ 1 bộ = 5 xích = 1,66m

+ 1 xích = 10 thốn = 1/3m = 33,33 cm

+ 1 thốn = 10 phân = 3,33cm

+ 1 phân = 10 li = 3,33mm

+ 1 li = 10 hào = 1/3mm.

_mọi người đọc truyện cổ đại sẽ thường thấy các đơn vị như dặm và trượng là nhiều. Và các câu nói như: ta sẽ không để ngươi tổn thương nàng một phân một hào nào,... Cho nên Sa chú thích các đơn vị cổ đại một chút cho mọi người dễ hình dung.

_____

Vô Hồi Chi Sâm, trải dài vạn dặm.

Các bụi cỏ dọc đường thỉnh thoảng lại có một linh thú ló đầu ra, tuy nhiên, rất nhanh thì chúng đã chết dưới lưỡi đao của Lâm Nguyên.

Vân Lạc Phong không hề để ý đến đám người phía sau, cùng so sánh với tâm trạng luôn căng thẳng cảnh giác đề phòng khắp nơi của bọn họ, thì tâm trạng của Vân Lạc Phong ngược lại thoải mái, thảnh thơi vô cùng.

Buồn cười!

Thú vương của Vô Hồi Chi Sâm đang ở bên cạnh của Vân Lạc Phong cô, thì việc gì cô phải lo lắng đến đám linh thú tầm thường sẽ công kích đến mình kia chứ?

Có lẽ trên người Tô Tranh có uy áp của thú vương, cho nên thật ra không có người nào dám tiến đến gây phiền phức cho Vân Lạc Phong.

Lâm Nhược Hân liếc mắt nhìn Vân Tiêu đang đi cuối cùng trong đám người phía sau, trong mắt chợt lóe lên tia sáng không rõ ý vị.

Cuối cùng, cô ta cầm lấy một ấm nước, đi đến bên cạnh Vân Tiêu.

"Ta thấy các ngươi hình như không có mang theo nước, đây là nước của phủ thành chủ chúng ta, tạm thời đưa cho các ngươi dùng đỡ vậy!"

Lâm Nhược Hân miệng thì nói là các ngươi, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn mỗi một mình Vân Tiêu, ấm nước trong tay cũng đưa đến trước mặt Vân Tiêu.

Vân Tiêu lại làm như không có nhìn thấy Lâm Nhược Hân, ánh mắt mãi chỉ dừng lại trên người Vân Lạc Phong, trong mắt Vân Tiêu dường như chỉ tồn tại một mình Vân Lạc Phong mà thôi.

Không có dung chứa thêm bất cứ kẻ nào khác!

Sắc mặt Lâm Nhược Hân có chút không được đẹp cho lắm, bàn tay đang cầm ấm nước duỗi tới trước mặt Vân Tiêu có chút xấu hổ, cô ta hít sâu một hơi, vừa định rút tay lại, thì đột nhiên, một bàn tay thô ráp từ bên cạnh bỗng duỗi tới, đoạt lấy ấm nước trong tay của cô ta.

"Xem ra đại tiểu thư của phủ thành chủ thật đúng là rất phóng khoáng!" Tô Tranh cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "không nhìn thấy người ta đã có thê tử rồi hay sao mà còn đến câu dẫn người ta? Gia giáo của phủ thành chủ cũng thật là tốt! Chuyên dạy dỗ nữ nhi nhà mình làm sao để câu dẫn phu quân nhà người ta!"

Tuy rằng Tô Tranh rất háo sắc, nhưng hắn háo sắc lại cũng rất có nguyên tắc.

Tỷ như, đối với nữ nhân đã có phu quân, hắn tuyệt đối sẽ không trêu chọc.

Đây cũng là lý do tại sao từ khi thấy Vân Tiêu xuất hiện bên cạnh Vân Lạc Phong rồi thì hắn không có chọc ghẹo Vân Lạc Phong nữa.

Ừng ực...

Sau khi nói xong, Tô Tranh liền mở nắp cái ấm nước ra, ngửa đầu đem nước trong bình uống sạch.

Uống xong, Tô Tranh đưa tay lên lau miệng một cái, cười lạnh mà nói: "ta uống thử một chút xem trong nước này có hạ mê dược hay là xuân dược gì đó hay không? Lấy cách làm người của phủ thành chủ các ngươi mà nói, nói không chừng đúng thật là sẽ làm ra những loại chuyện như thế này!"

Khuôn mặt của Lâm Nhược Hân liền trầm xuống ngay tức khắc, trong đôi mắt thanh lãnh ẩn hiện cuồng phong mãnh liệt.

"Ngươi vừa nói cái gì?" Lâm Nguyên gắt gao siết chặt nắm đấm: "nữ nhi của ta chỉ là có lòng tốt đưa nước cho các ngươi, không ngờ các ngươi lại vu khống nó như vậy! Xem ra trên đời này người tốt thật khó làm!"

Tô Tranh hừ lạnh một tiếng, hắn chính là nhìn hai cha con nhà này không thuận mắt.

Đặc biệt là Lâm Nhược Hân....

Đừng tưởng là hắn không có nhìn thấy, suốt đường đi Lâm Nhược Hân cứ mãi nhìn về phía Vân Tiêu! Nếu như không phải có tâm tư riêng, tại sao nhiều người như vậy ả không nhìn, một hai cứ phải nhìn chằm chằm Vân Tiêu?

"Đám ngươi các ngươi rốt cuộc là có lai lịch gì hả? Tại sao cứ phải đối địch với thành chủ đại nhân khắp nơi như thế?"

"Lâm Nhược Hân tiểu thư chẳng qua chỉ là có ý tốt, lại bị hắn nói thành như vậy! Lấy mỹ mạo và thiên phú của Lâm Nhược Hân tiểu thư, phất tay một cái thì không biết có bao nhiêu nam nhân xếp hàng vì cô ấy. Nam nhân kia tuy rằng lớn lên cũng không tệ, nhưng dựa vào thực lực của hắn chưa chắc đã xứng đôi với Nhược Hân tiểu thư."

"Vừa rồi hắn không nhận lấy ấm nước, cũng là do hắn tự hiểu chính mình, biết được bản thân không xứng với Nhược Hân tiểu thư!"

Đám người kia phẫn nộ ra mặt, liên tục bắn ánh mắt hình viên đạn về phía đám người Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong với gia gia nhà mình là cùng một dạng đức hạnh, là một người trời sinh rất bênh vực người mình.

Người khác nói cô, tâm trạng cô tốt có thể sẽ không để ý tới, nhưng tuyệt đối không thể vũ nhục người bên cạnh cô.

Cho nên, nghe những lời kia xong Vân Lạc Phong liền cười ra tiếng, hướng về phía kẻ lên tiếng cuối cùng mà vẫy vẫy tay.

"Ngươi lại đây!"