Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 742: Gương mặt thật của ngụy quân tử (1)



Edit: Sahara

Trong khu rừng nguy hiểm, Tô Tranh đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn về một phía xa trong không trung, đôi mắt hắn ta lúc này hơi trầm xuống, một cảm giác bất án càng ngày càng khuếch đại trong lòng hắn.

"Sư thúc!"

Long Phi nhìn Tô Tranh, hỏi: "tình huống hiện tại thế nào rồi?"

Tô Tranh không trả lời, nhưng sắc mặt hắn không mấy gì tốt. Ngay cả Vân Lạc Phong ở kế bên cũng cảm nhận được hơi thở của Tô Tranh tán mát ra bên ngoài.

"Chúng ta tiếp tục đi đi!"

Vân Lạc Phong đảo mắt qua người Tô Tranh một cái, nhưng lại không có nói gì hết, chỉ chậm rãi thu hồi ánh mắt rồi nhìn về phía trước.

Lúc này, nhóm người bọn họ đã đi tới một ngã rẽ, trước mặt có hai con đường, hai con đường này đều động dạng có rất nhiều bụi gai, nhưng phương hướng lại hoàn toàn trái ngược nhau.

"Đi bên này!"

Lâm Nguyên trầm ngâm hồi lâu, rồi bỗng chỉ về con đường phía bên trái: "bên này, hẳn là con đường chính xác."

Long Phi hơi hơi nheo lại hai mắt, liếc nhìn Lâm Nguyên rồi cười lạnh một tiếng: "ta cảm thấy bên phải mới là con đường đi đến sâu bên trong Vô Hồi Chi Sâm."

Lâm Nguyên không ngờ tới việc Long Phi sẽ phản bác mình ngay vào lúc này, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, nhưng ngại vì Vân Tiêu và Vân Lạc Phong hiện đang ở đây, cho nên chỉ đành đem hết tất cả bất mãn bực dọc đè ép ngược trở về.

"Đi thôi!"

Vân Lạc Phong không phát biểu ý kiến gì cả, thản nhiên cất bước đi về phía con đường bên phải.

Đúng lúc này, Long Phi lại bước nhanh về phía trước, tiến tới bên cạnh Vân Lạc Phong, nhỏ giọng nhắc nhở: "chủ tử, lát nữa trên đường đi, bất luận là người nhìn thấy cái gì cũng đừng để ý tới!"

Đối với đường lối trong Vô Hồi Chi Sâm này, còn có ai có thể quen thuộc hơn Long Phi và Tô Tranh nữa chứ?

Bây giờ lại nghe Long Phi nói như vậy, Vân Lạc Phong ngay lập tức hiểu được ý đồ của Long Phi.

Vân Lạc Phong nhè nhẹ cong lên khóe môi của mình, không hề có ý định ngăn cản hành động của Long Phi. Bất luận là thuộc hạ của cô muốn làm cái gì, cô cũng đều sẽ ủng hộ họ.

"Thành chủ, chúng ta nên đi đường nào?"

Mọi người nhìn Lâm Nguyên, đồng thanh hỏi.

Nội tâm Lâm Nguyên hơi có chút ngổn ngang, nói: "chúng ta đi theo bọn họ!"

Dứt lời, Lâm Nguyên cũng cất bước theo sau đám người Vân Lạc Phong, đi vào con đường bên phải.

Dọc đường đi có thể xem như là tương đối bình an, không có linh thú nào xuất hiện gây phiền phức cho bọn họ. Tuy nhiên, đi không được bao lâu thì tất cả đều không tự chủ được mà ngừng bước chân lại.

Bên ven đường cách đoàn người bọn họ không xa, vô số thảo dược quý hiếm đủ loại đang đón gió mà đứng, chúng cứ không ngừng đong đưa như là đang vẫy tay mời gọi khách lữ hành.

"Kia... Kia hình như là Huyết Nhân Sâm? Theo truyền thuyết thì chỉ cần người nào còn một hơi thở, ngậm nó vào rồi sẽ kéo dài được thêm mấy ngày thời gian nữa!"

"Bên cạnh Huyết Nhân Sâm có phải là quặng tinh thạch không? Còn là quặng tinh thạch chưa được khai thác nữa! Trời ạ! Bảo vật trong Vô Hồi Chi Sâm này cũng quá nhiều rồi!"

"Hồng Phát Quả? Đó chính là Hồng Phát Quả! Hồng Phát Quả có thể cung cấp linh khí giúp linh sư tu luyện cư nhiên lại sinh trưởng ở nơi này?"

"Chết tiệt! Chúng ta phát tài rồi!"

Hồng Phát Quả trước mắt kia hiển nhiên là không thể so sánh với Hồng Phát Quả trong dược điền của Vân Lạc Phong, linh khí mà Hồng Phát Quả kia có thể cung cấp được khá ít.

Nhưng dù là như vậy thì vẫn có rất nhiều người nguyện ý ra sức tranh đoạt nó.

Nguyên nhân vô cùng đơn giản!

Con kiến dù nhỏ nhưng cũng vẫn có thịt! Hồng Phát Quả này dù cung cấp cho linh sư khá ít linh khí, nhưng so với không có thì vẫn tốt hơn nhiều.

Chính vì vậy mà tận mắt nhìn thấy Hồng Phát Quả mọc đầy trên cây đang đung đưa trong gió, bọn họ làm sao có thể không kích động cho được?

Làm sao có thể không kinh hỉ cho được?

"Lần này chúng ta có thể tìm được nhiều trân bảo dược liệu như vậy tất cả đều là nhờ vào thành chủ đại nhân. Nếu không phải có thành chủ đại nhân, chúng ta làm sao có thể có được nhiều thứ tốt như thế? Nơi này có nhiều dược liệu như vậy, ngoại trừ thành chủ đại nhân là không cần ra thì mỗi người chúng ta đều có thể chia nhau một cây!tuy rằng ta không phải là y sư, nhưng nếu đem một góc dược liệu bất kỳ nào trong đây ra ngoài bán thì cũng sẽ được một cái giá trên trời!"