Cho dù Diệp Kỳ đã nói lời xin lỗi với Vân Lạc Phong, nhưng chỉ cần nhớ đến những hành động của mình trước kia, trong lòng Diệp Kỳ vẫn luôn cảm thấy áy náy như cũ.....
Diệp Kỳ trước sau vẫn cảm thấy, dù dùng hết cả đời này của mình để chuộc tội, cũng không làm sao đền bù được những sai lầm mà mình đã gây ra....
"Ngươi có từng làm thương tổn đến ta không?" Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn Diệp Kỳ.
Diệp Kỳ bất ngờ hơi sửng sốt: "ta... Ta lúc ấy.... Đã từng mắng tẩu!"
"Nhưng ngươi chưa từng làm thương tổn tới ta!" Vân Lạc Phong cong môi cười tà mị mà lười biếng: "cho nên, ta không thích ngươi, nhưng cũng không hề ghét ngươi!"
Diệp Kỳ ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ, giữa lúc Diệp Kỳ đang thất thần, thì Vân Lạc Phong đã cất bước đi về phía trước, thân ảnh của cô từ từ biến mất trong tầm mắt của Diệp Kỳ.
Cho đến tận bây giờ, Diệp Kỳ mới hiểu được nguyên nhân mà Vân Lạc Phong không có bảo nghĩa mẫu đuổi mình ra khỏi nhà.
Nguyên nhân chính là vì Diệp Kỳ cô từng bị Tiết Nhu Nhi lợi dụng, nhưng lại chưa từng làm bất cứ chuyện gì ám hại Vân Lạc Phong, cho nên, Vân Lạc Phong tuy không thích cô, nhưng cũng không có chán ghét cô.
Diệp Kỳ càng cảm thấy hổ thẹn hơn, cúi đầu im lặng không nói một lời nào, cho đến khi cánh cửa phòng sau lưng chợt mở ra, lúc này Diệp Kỳ mới chậm rãi hoàn hồn lại.
"Kỳ kỳ, con đừng thấy thường ngày Phong nhi làm người hạ thủ không lưu tình, ấy chẳng qua là do nhị tẩu con không muốn cho kẻ thù có cơ hội hại mình mà thôi!" Quân Phượng Linh đưa tay ra sờ sờ đỉnh đầu của Diệp Kỳ, nói: "nhưng nếu một người chưa từng có ý muốn hại tính mạng của nó, thì nó sẽ không dồn kẻ đó vào con đường cùng đâu!"
Người đời đều truyền tai nhau, đại tiểu thư của tướng quân phủ ăn chơi trác táng thành tánh, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, đó cũng chẳng qua là do Vân Lạc Phong muốn tự bảo vệ mình mà thôi!
Vì mạng sống của mình mà tiêu diệt kẻ thù, thì có gì là sai? Nếu ngươi không trêu chọc Vân Lạc Phong, Vân Lạc Phong cần gì phải đuổi cùng giết tận ngươi chứ?
"Nghĩa mẫu.... " hốc mắt của Diệp Kỳ đỏ lên, quay đầu lại nhìn Quân Phượng Linh.
"Con nên cảm thấy may mắn là bản thân con chưa từng làm ra hành động gì muốn lấy mạng của Phong nhi, nếu không, không đợi Phong nhi, ta là người đầu tiên không bỏ qua cho con, đã hiểu chưa?" khi nói câu cuối, ánh mắt Quân Phượng Linh bỗng trở nên sắc bén, giọng điệu cũng không còn ôn hòa như vừa nãy nữa.
Diệp Kỳ lại lần nữa cúi đầu xuống: "con hiểu...."
Một nghĩa nữ, cùng một người con dâu, bên nào nặng bên nào nhẹ, sợ là không có ai mà không biết.
"Con cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi sớm đi!" sắc mặt Quân Phượng Linh đã hòa hoãn trở lại: "sau này con nên chung sống cùng với Phong nhi cho tốt, nó là một đứa trẻ tốt! Bất luận là Phong nhi có tàn nhẫn như thế nào đối với kẻ địch, thì nó cũng không bao giờ đem sự thông minh và mưu kế của mình mà dùng để làm thương tổn người thân trong nhà!"
Điểm này cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cho Quân Phượng Linh vô cùng thưởng thức Vân Lạc Phong.
Diệp Kỳ bên ngoài không nói thêm bất cứ lời nào nữa, nhưng trong lòng lại âm thầm khắc ghi kỹ những lời nói của Quân Phượng Linh, cũng rất tán thành lời nói của bà. Cô cũng sẽ đem hết tâm tư của mình đi mà đối phó với kẻ địch, dù chết cũng sẽ không bao giờ dùng nó để gây tổn thương cho người thân của mình!
______
Ngày hôm sau.
Khắp hoàng thành Thiên Vân Quốc bỗng nhiên lan truyền ra một tin tức vô cùng nóng bỏng.
Nghe nói, đứa con trai riêng của Quân Phượng Linh ở bên ngoài lúc trước thật ra là con trai ruột của Diệp Cảnh Thần. Bao nhiêu năm qua, không có ai biết đến sự tồn tại của hắn, là bởi vì do Diệp Cảnh Thần muốn bảo vệ con trai của mình.
Tuy nhiên, hiện tại thì đứa con riêng trong lời đồn kia đã quay trở lại Diệp gia, qua ít hôm nữa Diệp gia sẽ cử hành nghi thức lấy máu nghiệm thân.
Còn về tin tức này là do ai truyền ra....
Đó là chính miệng Lâm thiếu gia Diệp Thiên Lâm của Diệp gia sau khi uống say mà tiết lộ, cho nên độ tin cậy là tuyệt đối không cần nghi ngờ.
Chính vì thế, toàn bộ hoàng thành đều bị tin tức nóng bỏng này thổi quét qua, từ hoàng tôn quý tộc cho đến bình dân bà tánh, không có ai là không biết.
Hậu quả của việc lấy máu nghiệm thân bị truyền ra ngoài đó là, Diệp Tường trưởng lão lửa giận ngút trời, hạ lệnh đem Diệp Thiên Lâm ra đánh một trận thật nặng.
Mấy trưởng lão bình thường luôn cá mè một lứa với Diệp Cảnh Huyền lúc này lại im hơi lặng tiếng, không ai dám mở miệng cầu tình cho Diệp Thiên Lâm, sợ sẽ rước họa vào thân.
Cho nên, ngày hôm đó, toàn bộ trên dưới Diệp gia đều nghe thấy âm thanh gào khóc thảm thiết của Diệp Thiên Lâm.