Diệp Tường trưởng lão cũng thấy được trưởng lão kia có hơi chần chừ, liền nhăn mày lại: "Ở trước mặt ta mà dám nói dối, hậu quả là gì, chắc ngươi cũng tự mình hiểu rõ rồi chứ?"
Dứt lời, Diệp Tường trưởng lão lần nữa chuyển tầm mắt về phía hắc y nhân: "Nói đi, mục đích của ngươi tới đây là gì? Là ai phái ngươi tới? Nếu như ngươi không thành thật khai ra, đừng trách sao ta không tha cho ngươi!"
Hai mắt hắc y nhân chợt lóe một cái, sau đó thì hừ lạnh một tiếng: "Vân Lạc Phong xác thực là có thù với ta! Ả quyến rũ đệ đệ ta, chiếm đoạt gia sản nhà ta, còn mưu hại cả nhà ta! Tuy nhiên, ta vốn chưa từng nghĩ là sẽ tìm ả báo thù. Ta tới hoàng thành chẳng qua là muốn yên ổn sống hết quảng đời còn lại của mình, ai ngờ ông trời lại xui khiến cho ta gặp lại ả ở đây!"
"Nữ nhân này, quyến rũ đệ đệ ta, chiếm đoạt gia sản nhà ta thì cũng thôi đi, vậy mà ả còn muốn hạ dược cả ta. Ta vì không thể nhịn được nữa mới quyết định xuống tay với ả. Không có bất cứ ai sai phái ta cả!"
Hắc y nhân vẫn một mực khẳng định là do Vân Lạc Phong sai trước, còn hắn ta chỉ là người bị hại, bị Vân Lạc Phong bức đến không thể không ra tay.
Hắc y nhân bịa ra tội lỗi của Vân Lạc Phong đến mức khiến cho nhân thần căm phẫn như thế, hắn thật không tin Diệp gia còn muốn giữ lại nữ nhân lẳng lơ năm lần bảy lượt quyến rũ nam nhân như Vân Lạc Phong.
Quả nhiên, hắc y nhân vừa nói xong, liền làm dấy lên làn sóng phẫn nộ của chúng trưởng lão Diệp gia, cả một đám người đều trợn trừng mắt đầy giận dữ mà nhìn Vân Lạc Phong.
"Quyến rũ nam nhân? Chặc chặc, không ngờ nha đầu này lại là hạng người như vậy, đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm* mà!"
(*biết người biết mặt chứ không biết lòng)
"Đại thiếu gia, nữ nhân như vậy sao có tư cách làm con dâu của Diệp gia ta? Ngươi tốt nhất là nhanh chóng bảo con trai ngươi hưu ả đi thì hơn!"
Nghe mấy lời kia, sắc mặt Diệp Cảnh Thần càng lúc lại càng đen hơn, ông vừa định quát lớn một tiếng, thì lại thấy Vân Tiêu đột ngột tháo nhẫn không gian trên tay mình xuống.
Sau đó.....
Một tia sáng từ trong nhẫn không gian chợt lóe lên, vô số dược liệu và tinh thạch liền xuất hiện chất thành từng đống từng đống trong sân viện, ngoài ra còn có rất nhiều hàn thiết dùng để chế tạo vũ khí, bất cứ một món nào trong số đó đều là bảo vật vô giá cả.
"Phong nhi, mấy năm qua ta còn chưa tặng nàng lễ vật gì, số bảo vật này xem như là sính lễ ta tặng nàng vậy!"
Sính lễ?
Vân Lạc Phong vừa định nói không phải chàng đã đưa sính lễ rồi sao? Nhưng lại sực nghĩ ra cái gì đó, liền không nói nữa, ngược lại trên khuôn mặt của cô lúc này đều là ý cười.
Nam nhân của cô chắc chắn là cố ý!
Ngươi không phải nói ta vì gia sản nhà ngươi nên mới quyến rũ đệ đệ ngươi hay sao? Bây giờ lại còn quyến rũ cả ngươi? Vì vậy nam nhân của ta mới lấy bảo vật trong tay mình ra để mà vả vào mặt của ngươi.
"Đây là toàn bộ gia sản của ta lúc này, tất cả đều cho nàng hết! Nếu nàng chê ít, ta nhất định sẽ vì ngày tháng sau này của chúng ta mà phấn đấu nhiều hơn nữa!"
Thái độ của Vân Tiêu cực kỳ nghiêm túc.
Mặc cho bất cứ người nào cũng không thể nhìn thấu được tâm tư đen tối ẩn dưới lớp mặt nạ lãnh khốc này của hắn.
Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần quay sang hai mặt nhìn nhau, lần đầu tiên bọn họ mới phát hiện, nguyên lai*, con trai nhà mình lại phúc hắc đến như vậy!
(*nguyên lai = thì ra; lâu lâu dùng từ hán việt cho đỡ nhàm chán ^.^)
Cái tát này, quả thật là rất vang à nha!
Nhiều bảo vật như vậy, ngay cả khố phòng của Diệp gia cũng không sánh được, Vân Lạc Phong chẳng lẽ còn cần vì một ít gia sản mà bán rẻ mình đi quyến rũ nam nhân khác hay sao?
Huống hồ gì, nam nhân kia lớn lên có thể soái hơn Vân Tiêu chắc?
Thân mình hắc y nhân mềm nhũn ra, tê liệt mà ngã xuống đất.
Hành động này của Vân Tiêu quá khí phách, làm cho hắn vừa kinh ngạc lại vừa chấn động. Cũng trong lúc này, tâm của hắn không khác gì bị rơi vào hầm băng vạn năm vậy.
Gặp phải đối thủ thế này, sợ là chủ tử... Khó lòng mà thắng nổi...
"Ngươi còn có lời gì muốn nói nữa hay không?" Diệp Tường trưởng lão cười lạnh một tiếng: "Còn có các ngươi, người khác nói gì thì các ngươi liền tin cái đó à? Bằng vào mấy thứ bảo vật này của Vân Tiêu, hắn muốn mua cả một gia tộc cũng dư sức, Vân Lạc Phong cần gì vì một chút tiền tài mà hy sinh bản thân của mình hả?"
Cho dù Diệp Tường trưởng lão đối với việc Vân Tiêu không chịu nhận tổ quy tông rất là bất mãn, nhưng mà xem ở mặt mũi Diệp Cảnh Thần, Diệp Tường trưởng lão vẫn lựa chọn bảo vệ Vân Tiêu.