Thục Phi ngước mắt nhìn Diệp Cảnh Huyền đang ngồi trên giường trước mặt mình, lạnh giọng nói: "Bổn cung đồng ý với ngươi! Tuy nhiên, ta phải nói trước, ta giúp ngươi, thì ngươi phải giữ kín chuyện này cho ta. Nếu như để ta biết được ngươi tiết lộ chuyện này ra ngoài, thì ngươi đừng trách sao bổn cung trở mặt vô tình!"
"Thục Phi nương nương nói sai rồi! Bà không phải là giúp ta, mà là chúng ta hai bên cùng có lợi!" Diệp Cảnh Huyền mỉm cười nhìn Thục Phi.
Thục Phi nghe vậy thì hơi biến sắc một chút, hơi thở cũng dồn dập hơn vài phần: "Xác thực là như ngươi nói, chuyện này cả hai chúng ta cùng có lợi. Bất quá, ta có một câu muốn khuyên ngươi, tính kế người khác nhiều quá, chung quy cũng sẽ có một ngày rơi vào kế của người khác!"
Rơi vào kế người khác?
Thục Phi này đang muốn nói đến hai chữ báo ứng sao?
Diệp Cảnh Huyền cười một tiếng đầy nhạo báng: "Như nhau, như nhau!"
"Hừ!"
Thục Phi hừ lạnh một tiếng, đem đấu lạp đội lại lên đầu, xong liền phất tay áo bỏ đi.
Lúc bà ta bước chân ra khỏi cửa phòng, đáy mắt liền dâng lên một đạo sát ý.
Tên Diệp Cảnh Huyền này, quyết không thể lưu lại, bằng không, không biết lúc nào thì ông ta lại đem nhược điểm của mình ra mà uy hiếp.
Đoán chừng Diệp Cảnh Huyền như thế nào cũng không thể ngờ được rằng, chỉ vì hành vi của mình ngày hôm nay mà đã khiến cho Thục Phi nổi lên sát tâm với ông ta.
Sau khi Thục Phi rời khỏi, thì một con chuột nhỏ cũng từ trong góc lén lút chạy ra, đôi mắt lanh lợi to tròn như hạt đậu của nó liếc nhìn Diệp Cảnh Huyền, sau đó vụt một tiếng liền lao đi về hướng của một đình viện cách đó không xa.
"Chủ nhân...."
Trà Sữa vừa mới chạy vào trong phòng của Vân Lạc Phong, liền trông thấy chủ nhân nhà mình đang đè trên người Vân Tiêu, nó lập tức dùng hai chi trước bịt kín đôi mắt nhỏ xíu của mình lại: "Cái gì ta cũng không có nhìn thấy, các người tiếp tục, tiếp tục đi!"
Vân Lạc Phong liếc Trà Sữa một cái: "Vừa rồi ngươi đi đâu?"
Vừa nghe câu hỏi này, Trà Sữa liền hưng phấn mà nhảy cẩn lên: "Chủ nhân, vừa rồi ta đi một chuyến đến phòng của Diệp Cảnh Huyền, muốn tìm hiểu chuyện thích khách ám sát chủ nhân vào mấy ngày trước. Nào ngờ, lại trùng hợp để cho bổn chuột ta nghe được một tin tức chấn động khác!"
Vân Lạc Phong khẽ nhướng đầu mày, ý bảo Trà Sữa tiếp tục nói.
Trà Sữa liền cười gian xảo mà đắc ý: "Vừa rồi, có một nữ nhân được Diệp Cảnh Huyền gọi là Thục Phi cải trang lén lút lẻn vào trong Diệp gia, sau đó lại nghe được Diệp Cảnh Huyền nói chuyện hoàng hậu bị hạ độc chính là kiệt tác của Thục Phi kia!"
Vân Lạc Phong chợt sửng sốt, thần sắc lúc này dần trở nên ngưng trọng hơn, cô đi xuống khỏi giường, bước tới phất tay áo ngồi xuống cạnh bàn, nói: "Tiếp tục!"
Diệp Cảnh Huyền tìm Thục Phi, còn để bà ta lén lút tới Diệp gia? Chuyện này chắc chắn là không đơn giản!
Trà Sữa lại càng thêm hưng phấn: "Diệp Cảnh Huyền dự định cho trưởng lão Diệp gia dâng sớ lên hoàng đế, nói là chủ nhân tự tiến cử mình đến chữa bệnh cho hoàng hậu, còn nói là, chủ nhân nói rằng nếu như người mà không chữa khỏi được cho hoàng hậu thì sẽ lấy cái chết để tạ tội!"
Vân Lạc Phong tức thì liền nheo mắt lại, đáy mắt lóe lên từng tia sáng nguy hiểm.
Lúc này, Vân Tiêu cũng đã rời giường mà đi đến phía sau Vân Lạc Phong, hai tay vươn tới ôm lấy thân ngọc, cằm nhẹ nhàng cọ lên hõm vai Vân Lạc Phong.
"Ta đi giải quyết tên Diệp Cảnh Huyền kia!"
"Không cần đâu!" Vân Lạc Phong mỉm cười tà tứ: "Diệp Cảnh Huyền không nhấc lên nổi sóng gió gì đâu! Chỉ là ta thắc mắc, kế hoạch này của hắn muốn thực hiện đâu khó khăn gì. Tại sao còn phải tìm Thục Phi tới làm gì chứ?"
Trà Sữa liền cười hì hì mà nói: "Chủ nhân, tên Diệp Cảnh Huyền kia không chỉ giăng có mỗi cái bẫy này thôi! Ông ta biết hoàng đế Thiên Vân Quốc này là một vị minh quân, không thể nào chỉ vì người không chữa khỏi cho hoàng hậu mà lại trách phạt người! Vì vậy, ông ta mới tìm tới Thục Phi, đợi khi người vào cung chữa trị cho hoàng hậu thì Thục Phi sẽ hạ độc vào thuốc mà người sắc cho hoàng hậu uống. Hoàng đế sủng ái hoàng hậu nhiều như vậy, một khi biết được hoàng hậu chết trong tay người thì khẳng định là long nhan thịnh nộ*, như vậy kết cục của chủ nhân sẽ đúng như ý nguyện của tên Diệp Cảnh Huyền kia!"
(*long nhan thịnh nộ: mặt rồng giận dữ; câu này chỉ dùng riêng để chỉ việc hoàng đế nổi giận!)
Không thể không nói, mưu kế này của Diệp Cảnh Huyền đúng là kín kẽ đến một giọt nước cũng không lọt. Dựa vào thế lực của Thục Phi trong hậu cung mà nói, lúc trước bà ta đã có thể im hơi lặng tiếng mà thành công hạ cổ độc với hoàng hậu, thì tất nhiên là bây giờ cũng có thể làm tốt việc nhất tiễn hạ song điêu này.
(*nhất tiễn hạ song điêu: một mũi tên bắn hai con chim; một ná bắn hai chim)