Trong ngự thư phòng xa hoa, hoàng đế có chút đau đầu nhìn một đám lão giả quỳ rạp dưới đất trước mặt mình, hỏi: "Các vị ái khanh, lần này tiến đến hoàng cung không biết là có việc gì muốn bẩm tấu?"
Trong số các lão giả đang quỳ ở phía trước, dẫn đầu chính là một vị trưởng lão của Diệp gia. Trên người ông ta lúc này đang mặc triều phục, chậm rãi tiến lên trước, cung kính mà nói: "Bệ hạ, lần này thần tới là vì muốn đề cử với bệ hạ một vị y sư có thể chữa khỏi bệnh cho hoàng hậu!"
"A?"
Hoàng đế nhướng nhướng mày, tuy rằng hiện tại thì hoàng hậu đã khang phục hoàn toàn, nhưng việc này chưa được chiếu cáo thiên hạ, vì vậy mà không có ai biết bệnh của hoàng hậu đã khỏi rồi.
Cho nên, khi nghe thấy những người này là vì bệnh của hoàng hậu mà đến, sắc mặt của hoàng đế thật sự là tốt hơn rất nhiều.
Bất luận thế nào, thì những người này cũng xuất phát từ sự lo lắng cho hoàng hậu, không phải sao?
"Trưởng lão Diệp gia, không biết vị y sư theo như lời khanh nói hiện đang ở nơi nào?"
Trưởng lão Diệp gia hơi hơi mỉm cười: "khởi bẩm bệ hạ, vị y sư đã tuyên bố có thể chữa khỏi bệnh cho hoàng hậu hiện đang ở tại Diệp gia chúng ta! Người này còn nói, nếu như không có cách nào chữa khỏi bệnh cho hoàng hậu thì nguyện lấy cái chết để tạ tội!"
Nghe vậy, đáy mắt hoàng đế liền hiện lên một đạo kinh ngạc. Dường như là không nghĩ tới lại có người tự tin như vậy, dám chắc bản thân có thể chữa khỏi bệnh cho hoàng hậu, hơn nữa, còn dám lập lời thề nặng đến như vậy!
Nếu không trị khỏi cho hoàng hậu, người kia nguyện chịu chết?
Ngay cả Vân cô nương ngày đó vào cung cũng là sau khi xem bệnh cho hoàng hậu xong mới dám đưa ra lời nói quyết đoán như vậy.
Thật không ngờ tới, trong Diệp gia lại có người tự tin lớn đến như vậy!
"Không biết người mà trưởng lão nói tới là....."
"Người đó là con dâu của đại thiếu gia Diệp Cảnh Thần, Vân Lạc Phong!"
Ngay khi mà trưởng lão Diệp gia nói những lời này, lại không có nhìn thấy sắc mặt cổ quái của hoàng đế, ngay cả Giản Thành Văn đang đứng đợi bên cạnh hoàng đế cũng phải kinh ngạc mà liếc nhìn vị trưởng lão Diệp gia kia một cái.
Trưởng lão Diệp gia mỉm cười nói: "Bệ hạ, Vân Lạc Phong chính là tự mình đề cử mình, còn nói nếu không trị khỏi cho hoàng hậu thì nguyện lấy cái chết để tạ tội!"
Sắc mặt hoàng đế càng thêm cổ quái, chợt ho khan hai tiếng: "Trưởng lão Diệp gia, ngươi khẳng định những lời này thật sự là do Vân Lạc Phong nói?"
"Vô cùng xác thực!" đáy mắt của trưởng lão Diệp gia bỗng xẹt qua một tia âm hiểm lạnh lùng: "Vân Lạc Phong thật sự là một y sư, hơn nữa còn rất tin tưởng vào y thuật của mình, ta cho rằng không chừng Vân Lạc Phong thật sự có thể chữa khỏi được cho hoàng hậu, cho nên mới cả gan đề cử cùng bệ hạ?"
Trên thực tế, vị trưởng lão của Diệp gia này không cho rằng Vân Lạc Phong có y thuật cao minh gì cả. Nếu không phải nhị thiếu gia liên tục dặn dò, nói không chừng ông ta đã sớm trào phúng ra miệng rồi.
Tuy nhiên, hôm nay, ông ta chẳng những thể trào phúng Vân Lạc Phong, mà còn phải tán dương Vân Lạc Phong ở trước mặt của hoàng đế.
Sắc mặt hoàng đế dần dần trầm xuống, nói: "trưởng lão Diệp gia, ngươi có biết tội khi quân là như thế nào hay không? Nếu như để trẫm biết những lời này của các ngươi là do bịa đặt mà ra, thì dù Diệp gia chủ có đến đây cũng không bảo vệ được ngươi!"
Trưởng lão Diệp gia hơi sửng sốt một chút, kinh ngạc mà nhìn về phía hoàng đế.
Chẳng lẽ bệ hạ đoán ra được những lời này là do mình bịa đặt lung tung hay sao?
Không! Tuyệt đối không có khả năng! Nhị thiếu gia đã tìm hiểu thấu đáo mọi việc, bệ hạ căn bản là không hề quen biết Vân Lạc Phong, không thể nào biết được lời này là thật hay là giả được.
"Bệ hạ, lời nói của vi thần câu nào cũng là thật, tuyệt không có bất cứ lời giả dối nào!"
Diệp gia trưởng lão cắn chặt răng, kiên định mà nói!
"Trẫm biết rồi!" hoàng đế phất phất tay, không nóng không lạnh mà nói: "ngươi cứ lui xuống trước đi!"
"Ách...."
Trưởng lão Diệp gia bỗng thấy có chút khó hiểu.
Lời này của bệ hạ là có ý gì?
Dựa theo tình cảm sâu đậm của bệ hạ đối với hoàng hậu, không phải là nên triệu kiến Vân Lạc Phong vào cung ngay sao? Tại sao nhìn bệ hạ bây giờ trông có vẻ bình tĩnh như vậy?
Mặc kệ trong lòng có bao nhiêu nghi hoặc, trưởng lão Diệp gia vẫn y lệnh hoàng đế mà lui ra ngoài, hơn nữa, còn đem cửa ngự thư phòng khép lại.
Chờ sau khi tiếng bước chân của những người kia càng lúc càng xa, hoàng đế mới nhíu mày mà hỏi: "Giản tướng quân, khanh nói xem, trưởng lão Diệp gia đây là có ý gì? Dù trẫm đối với Vân cô nương không phải rất hiểu biết, nhưng cũng hiểu Vân cô nương là người nếu như không nắm chắc thì sẽ không xuất khẩu cuồng ngôn. Nếu Vân cô nương chưa từng gặp qua hoàng hậu, thì tuyệt đối không có khả năng tùy tiện đưa ra kết luận như vậy. Mà quan trọng nhất là, Vân cô nương đã sớm trị khỏi cho hoàng hậu rồi!"