****Cái chương truyện của Sa có chỉnh sửa đôi chút so với bản cover, nhưng là chỉnh sửa theo kiểu cho các bạn đọc dễ hiểu hơn thôi nhé. Chứ Sa không có tùy tiện thay đổi nội dung câu chuyện hay là thêm bớt bất cứ chi tiết nào để phá hỏng nguyên tác nha. Chỉ nói bấy nhiêu thôi, không muốn gây tranh cãi để tất cả đều không vui. Đều là người yêu thích truyện, không thể làm bạn thì Sa cũng chẳng muốn gây thù, vì chuyện chẳng đáng là gì! Tất cả xin dừng ở đây, nước sông không phạm nước giếng. Việc ai nấy làm!
______
Giản Thành Văn nheo hai mắt lại, đáy mắt phóng ra từng tia sáng lạnh: "Bệ hạ, mấy cái lão già bất tử của Diệp gia này thật sự là không muốn bỏ qua cho tiểu Lạc Phong mà. Nếu như tiểu Lạc Phong chỉ là một nữ tử bình thường, vậy việc làm này của bọn họ không phải là bức tiểu Lạc Phong đi vào con đường chết hay sao?"
"Giản tướng quân!" sắc mặt hoàng đế trầm xuống: "Đêm hôm đó, trẫm đã cho khanh đến Diệp gia truyền chỉ, tại sao vẫn còn có nhiều người muốn làm khó Vân cô nương như vậy?"
"Bệ hạ!" Giản Thành Văn xoay người lại, ôm quyền nói: "Đêm đó, thần chỉ là truyền lại khẩu dụ của bệ hạ, thần đoán có vài người cho rằng thần ỷ vào ân sủng của bệ hạ mà to gan giả truyền thánh chỉ. Chính vì lẽ đó mà bọn họ mới không để tiểu Lạc Phong vào mắt."
Hoàng đế than nhẹ một tiếng: "Là sơ sót của trẫm, không ngờ đám người Diệp gia này lại tự cho là đúng đến như vậy! Giản tướng quân, khanh đi một chuyến đến Diệp gia, mời Vân cô nương vào cung của hoàng hậu một chuyến cho trẫm, sẵn tiện cũng để cho muội muội khanh gặp Vân cô nương một chút. Mấy ngày nay nàng ấy cứ nhắc đến nha đầu kia mãi thôi!"
"Không cần!"
Ngay khi lời này của hoàng đế vừa buông xuống, cánh cửa được khép hờ của ngự thư phòng chợt bị đẩy mở ra, sau đó, một đạo thân ảnh toàn thân bạch y trắng như tuyết phiêu nhiên bước vào.
Ngày Vân Lạc Phong tiến cung chữa bệnh cho hoàng hậu, trước khi rời đi, hoàng đế đã ban cho Vân Lạc Phong một lệnh bài, về sau, Vân Lạc Phong có thể đi thẳng vào ngự thư phòng mà không cần thông báo.
Mà đặc quyền như thế, từ hậu cung đến tiền triều cũng chỉ có mỗi mình Giản Thành Văn và hoàng hậu mới có mà thôi!
"Tiểu Lạc Phong, sao con lại đến đây?" Giản Thành Văn hơi sửng sốt một chút, tiếp đó liền vội vàng đi tới trước, phân phó cho thái giám đóng cửa lại, rồi mới quay sang nhìn Vân Lạc Phong: "Con vào cung đột ngột như vậy, nếu để cho người khác biết là con đã chữa khỏi bệnh cho hoàng hậu, thì có thể sẽ khiến cho tên hung thủ đã hạ độc hoàng hậu xuống tay với con!"
Lời lẽ của Giản Thành Văn mang theo một chút trách cứ, nhưng giữa hai mày nhíu chặt lại tỏ rõ sự lo lắng của mình.
"Con khi nào thì biết sợ chứ?" Vân Lạc Phong liếc nhìn qua Giản Thành Văn: "Bọn họ nếu dám tìm con tính sổ, tới một người con giết một người, tới một đôi con giết cả đôi! Nếu không sợ chết thì cứ việc tới tìm con!"
Lời lẽ Vân Lạc Phong tràn ngập khí phách, khuôn mặt đường hoàng, một tư thái bễ nghễ chẳng để người đời vào mắt, lại có thể khiến tinh thần người nhìn thấy trấn định trở lại, cũng càng tin phục hơn đối với cô.
Đáy mắt Giản Thành Văn hiện lên một đạo hoảng hốt, tựa như đang nhìn thấy người huynh đệ tốt cách đây nhiều năm của mình, khi hồi thần thì trong mắt bỗng dâng lên sự tiếc nuối: "Tính cách này của con đúng là rất giống với cha con, nếu như huynh ấy vẫn còn sống thì thật tốt! À phải, tiểu Lạc Phong, con tới hoàng cung có phải là có việc gì quan trọng hay không?"
Vân Lạc Phong gật gật đầu: "Con tới là để nói cho các người biết, con đã biết hung thủ hạ độc hoàng hậu là ai!"
Cái gì?
Nghe thấy lời này, hoàng đế đột nhiên đứng phắt dậy, gân xanh nổi rõ trên trán: "Là ai?"
"Thục Phi."
Môi mỏng của Vân Lạc Phong khẽ hé, nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
Tuy nhiên, hai chữ này của Vân Lạc Phong lại làm cho Giản Thành Văn và hoàng đế đồng thời ngây ngẩn cả người....
Thục Phi?
Vậy mà lại là Thục Phi!
Trong khoảng thời gian này, hoàng đế đã suy nghĩ rất nhiều về người có khả năng ám hại hoàng hậu, nhưng hoàng đế lại chưa từng nghĩ đến người luôn ôn nhu dịu dàng như Thục Phi! Dù Thục Phi thường xuyên buồn bã thương tâm vì việc hoàng đế luôn thiên vị sủng ái hoàng hậu, nhưng lại chưa từng tranh giành bất cứ cái gì.
Một nữ nhân không tranh không đoạt, lại là hung thủ thật sự ám hại hoàng hậu?
"Hay cho một Thục Phi!" hoàng đế giận đến nghiến răng nghiến lợi, đập thật mạnh một chưởng xuống mặt bàn: "Trẫm đối với ả không tệ, vậy mà ả lại dám ám hại hoàng hậu, lần này, trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho ả!"
Đối với lời nói của Vân Lạc Phong, hoàng đế không hề hoài nghi, chỉ là sau khi phát tiết một chút, hoàng đế lại hỏi: "Chuyện này, Vân cô nương từ đâu mà biết được?"
Nghe thế, Vân Lạc Phong liền đem tin tức mà Trà Sữa nghe được thuật lại cho hoàng đế.
Càng nghe, khuôn mặt tuấn tú của hoàng đế càng thêm âm trầm, hai nắm tay siết chặt, thân mình vì tức giận mà run rẩy không thôi....