Trên mặt đất, tiểu cô nương kia giả trang khá giống với vẻ ngoài của Hỏa Hỏa, hiện giờ đang run lên bần bật, trong mắt tiểu cô nương kia tràn đầy hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ là một mảnh tái nhợt.
"Bệ hạ, đúng là tiểu cô nương này, chính là tiểu cô nương này đã đi đến thiện dược phòng!" cung nữ vừa thấy tiểu cô nương kia, hai mắt tức khắc sáng ngời, nói.
Tiểu cô nương kia nghe được lời này, lại càng thêm sợ hãi, thậm chí là sợ đến mức ngay cả nước tiểu cũng chảy cả ra, một đôi mắt to sợ hãi nhìn những người đang đứng chung quanh.
Hốc mắt của tiểu cô nương kia đỏ lên: "Ta... Ta không muốn làm như vậy, nhưng mà dì cả đã bắt cha mẹ của ta, bức ta phải làm chuyện này, nếu ta không chịu làm, bà ấy sẽ giết chết cha mẹ của ta!"
"Dì cả của ngươi là...." lúc hoàng đế hỏi câu này, ánh mắt theo bản mà liếc về phía Thục Phi.
Từ sau khi tiểu cô nương kia bị Diệp Hi Mạch bắt đến đây, thần sắc trên mặt của cô bé liền xám như tro tàn, tràn ngập sự tuyệt vọng.
"Dì cả của ta là Thục Phi nương nương. Bởi vì mẫu thân ta lấy một phu quân nghèo, cho nên bị Thục Phi nương nương lấy cớ là làm bẩn ngạch cửa mà đuổi đi. Lần này dì cả lại đột nhiên tìm tới chúng ta, mẫu thân ta còn rất vui vẻ tưởng rằng bà ấy tính toán cho phép chúng ta trở về gia tộc. Ai ngờ, dì cả lại trực tiếp bắt cha mẹ của ta đi, ép ta phải giả dạng thành một vị tiểu cô nương đi hạ độc...."
Dù thần sắc tiểu cô nương này rất sợ hãi, nhưng từng lời nói ra lại rất rõ ràng có trật tự.
"Hơn nữa, ta biết người mà dì cả muốn mưu hại chính là hoàng hậu nương nương, nếu âm mưu này mà thành công, cha mẹ ta khẳng định cũng khó thoát khỏi cái chết! Cho nên, ta không có đem độc dược mà dì cả đưa cho bỏ vào chén thuốc kia, cái ta bỏ vào, chỉ là một ít cháo mà thôi!"
Tiểu cô nương kia âm thầm cắn cắn cánh môi run rẩy, sự hoảng sợ trong mắt không hề giảm đi một chút nào.
Nhưng vì không muốn liên lụy tới cha mẹ, cô bé cần thiết phải đem tất cả chân tướng sự thật nói ra.
"Độc mà Thục Phi đưa cho ngươi có còn ở đó hay không?" hoàng đế trầm giọng hỏi.
Tiểu cô nương kia run rẩy, từ trong vạt áo trước ngực móc ra một gói nhỏ bằng giấy, thất tha thất thỉu đứng lên, đi về phía của hoàng đế.
Hoàng đế nhận lấy gói thuốc, xong lại đưa cho Huyền Thiên.
Sau khi Huyền Thiên đưa gói thuốc kia lên mũi ngửi thử một hơi, gương mặt già nua tức thì liền biến sắc: "Đây là Xuyên Tràn Tán! Là kịch độc, hơn nữa độc tính còn rất mạnh, trước khi chết, người trúng độc còn phải chịu sự thống khổ xé ruột xé gan! Tóm lại, nếu không có thâm thù đại hận, thì không có ai lại đi dùng đến loại độc này để hại người cả!"
Nghe được lời này, sắc mặt của hoàng đế bỗng dưng trắng bệch, hoàng đế không dám tưởng tượng, nếu hoàng hậu thật sự trúng phải loại độc này, thì sẽ gặp phải sự thống khổ như thế nào?
"Thục Phi, ngươi thật to gan! Dám dùng loại âm mưu thâm độc này để mưu hại hoàng hậu! Người đâu! Lập tức bắt lấy ả cho trẫm!"
Mắt thấy mấy tên thị vệ kia đi về hướng của Thục Phi, Giang Mộng Dao gầm lên một tiếng rồi đứng chắn ngay trước mặt của Thục Phi.
"Ta xem các ngươi ai dám!"
Ánh mắt của Giang Mộng Dao ngập tràn phẫn nộ: "Phụ hoàng, làm sau người biết những kẻ này không phải là liên hợp lại với nhau để hãm hại mẫu phi chứ? Tiểu nha đầu này nói mẫu phi là dì cả của nó, vậy tại sao nhi thần lại chưa từng gặp qua nó?"
Tiểu cô nương kia quật cường mà nhìn về hướng Giang Mộng Dao: "Trước khi Thục Phi trở thành phi tử của hoàng đế, thì mẫu thân của ta đã bị đuổi khỏi gia tộc rồi! Ngươi đương nhiên là chưa từng gặp qua ta! Bởi vì mẫu thân của ngươi không có khả năng cho phép ngươi kết giao với những thân thích nghèo như chúng ta!"
So với một thân cẩm y tơ lụa của Giang Mộng Dao, y phục của tiểu cô nương kia ngược lại thô sơ vá vụn khắp nơi, trông có vẻ rách mướp.
Dù vậy, trong ánh mắt của tiểu cô nương kia vẫn chứa đầy tín niệm không chịu thua.
"Nha đầu thúi, ngươi thử vu hãm mẫu phi ta thêm một câu nào nữa xem!" Giang Mộng Dao phẫn nộ nói: "Mẫu phi của ta bản tính lương thiện, tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện không nhìn nhận tỷ muội ruột của mình giống như ngươi nói được! Lời ngươi nói, một chữ ta cũng không tin!"