Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 931: Sứ giả Lam Tường Quốc (6)



Edit: Sahara

****mấy bạn nào có tên tài khoản là user thì có thể tự vào trang cá nhân của bản thân, click vào hình avatar của mình rùi đặt lại tên ở phần [ tên đầy đủ], các bạn có tên cụ thể Sa cũng dễ gọi tên và nhớ tên các bạn hơn. Nhiều khi Sa muốn gọi nhưng lại không nhớ được số phía sau chữ user,mà lỡ như nhớ rồi gọi cũng chưa chắc các bạn biết là Sa đang gọi ai. Như vậy khá bất tiện cho cả nhà chúng ta giao lưu với nhau.

Đây là ý kiến cá nhân của Sa, bạn nào thích thì sửa lại, không thì thôi nhé!!!

_____

"Vân cô nương!" Hạ Văn ngượng ngùng cười cười: "Ta là bằng hữu của Lâm cô nương, nghe Lâm cô nương nói là đến đây để tìm sư phụ, ta vốn dĩ định giúp Lâm cô nương chuyện này, ai ngờ lại trùng hợp như vậy, thì ra Vân cô nương chính là sư phụ của Lâm cô nương!"

Ban đầu, Lâm Nhược Bạch chỉ là yên lặng đi theo phía sau Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, ngắm nhìn một đôi bích nhân giống như bức họa tuyệt thế này, thế nhưng lại không nghĩ tới, bản thân mình không nỡ phá hủy không khí, vậy mà tên hỗn đản Hạ Văn này lại phá hủy đi.

Tức khắc, Lâm Nhược Bạch liền nổi giận!

Nhưng còn chưa đợi Lâm Nhược Bạch mở miệng, thì giọng nói lười biếng chứ của Vân Lạc Phong đã chậm rãi vang lên trong bóng đêm tĩnh lặng.

"Ngươi muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi!"

Hai mắt Hạ Văn hơi hơi sáng lên: "Vân cô nương, chuyện là thế này, Hạ gia chúng ta làm nghề nuôi trồng thảo dược, được biết Diệp gia có cửa hàng dược liệu, cho nên chúng ta muốn cung cấp thảo dược của mình cho cửa hàng Diệp gia bán ra, không biết có được hay không?"

"Thảo dược của ngươi đâu?" Vân Lạc Phong nhíu mày, hỏi.

Trong lòng Hạ Văn phấn khởi, liền vội vàng lấy thảo dược cất trong vạt áo trước ngực ra, cung kính mà đưa đến trước mặt Vân Lạc Phong.

"Vân cô nương, đây là thảo dược do Hạ gia chúng ta trồng ra!"

Vân Lạc Phong nhàn nhạt liếc mắt nhìn số thảo dược trong tay của Hạ Văn, tiếp theo thì không có thái độ gì cả, một trương dung nhan tuyệt mỹ lộ ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh trăng.

"Cửa hàng dược liệu của Diệp gia có yêu cầu rất cao đối với phẩm chất của dược liệu và thảo dược, số thảo dược này của ngươi phẩm chất quá kém, chung ta không nhận!"

Hạ Văn nghe vậy thì vô cùng sốt ruột, vội vàng chuyển hướng sang Lâm Nhược Bạch mà khẩn cầu: "Lâm cô nương, xin cô nương nể tình ta đã đưa cô đến Diệp gia, giúp cô gặp được sư phụ của mình mà thay ta nói vài lời tốt, được không?"

Lâm Nhược Bạch cho Hạ Văn một cái liếc mắt khinh bỉ, cười lạnh mà đáp: "Ta đúng là đã nể tình ngươi dẫn ta tới đây, để ta gặp được sư phụ, cho nên mới không có bảo sư phụ đuổi ngươi ra khỏi Diệp gia! Bây giờ ngươi lại còn muốn dùng điều này kêu ta giúp ngươi đem thứ thảo dược kém cỏi này thay thế hàng tốt mà bán ở cửa hàng Diệp gia?"

Chỉ cần tưởng tượng đến tên hỗn đản này phá hủy hình ảnh đẹp lúc sư phụ và sư công ở bên nhau, Lâm Nhược Bạch liền nghẹn đầy một bụng tức.

"Lâm cô nương, thảo dược này của ta tuy rằng phẩm chất không được tốt lắm, nhưng vẫn có thể dùng để trị bệnh cứu người, cô nương giúp ta nói vài lời tốt thì khó khăn lắm sao?"

"Chuyện này là do ta quyết định, ngươi có tìm kẻ nào đến cầu tình thì cũng vô dụng mà thôi!" Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại hai mắt, tà tứ mà liếc nhìn Hạ Văn: "Cho dù tiểu Bạch có thật sự giúp ngươi cầu tình, thì ta cũng sẽ không đồng ý với cái loại yêu cầu vô lý này của ngươi!"

"Vân cô nương!"

Mắt thấy Vân Lạc Phong sắp rời đi, Hạ Văn có chút nôn nóng vươn tay ra muốn giữ chặt Vân Lạc Phong lại, ai ngờ, tay hắn còn chưa đụng được đến ống tay áo của Vân Lạc Phong, thì một đạo linh lực mạnh mẽ ở bên cạnh đột ngột tập kích đến, làm cả người hắn nháy mắt liền bay ra xa.

Phụt...

Một ngụm máu tươi phun ra, Hạ Văn chật vật ngã trên đất.

"Ca!"

Gương mặt của Hạ Sơ trắng bệch, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Hạ Văn, khóc không thành tiếng mà nói: "Bọn họ sẽ không đồng ý nhận lấy thảo dược của chúng ta đâu. Ca, chúng ta nên trở về đi thôi! Mấy người trong tộc kia nói năng nghe rất nhẹ nhàng, có giỏi thì họ cứ thử đi mà làm cái nhiệm vụ bất khả thi này đi?"

"Sơ nhi!" Hạ Văn ho khan hai tiếng, đứng dậy khỏi mặt đất: "Muội cũng biết địa vị của chúng ta ở trong tộc thấp đến mức nào rồi đó! Nếu như không thể hoàn thành được nhiệm vụ, ta không thể nào trở về được!"

Cho dù có trở về, cũng chỉ là để nhận lấy sự châm chọc mỉa mai của đám người kia...

Trừ phi hắn có thể mang về con đường hợp tác với Diệp gia!

"Chuyện này giao cho ta xử lý!"

Vân Tiêu trầm giọng nói.

Giọng nói của Vân Tiêu mang theo từ tính, trầm thấp mà êm tai.

"Được!"

Vân Lạc Phong cũng không hỏi Vân Tiêu muốn giải quyết như thế nào, bất luận huynh muội Hạ gia có kết cục thế nào đều không liên quan đến cô.