Khóe môi nữ tử thanh tú diễm lệ kia hơi cong lên một chút, nụ cười này thập phần đoan trang, trong mắt cũng chứa một chút ý mừng.
______
Trên đài thi đấu, Liễu Thần Dật đã thu liễm lại bớt nụ cười phong độ nhẹ nhàng của mình, trong đôi mắt ôn nhuận bỗng xẹt qua một mạt xảo trá như hồ ly.
"Vân cô nương, cô đúng thật là đối với hôn phu của mình một lòng say mê, nhưng mà, vừa rồi Vân cô nương hình như là đã hiểu lầm ý của ta, ta đối với Vân cô nương không hề có ý tưởng không an phận!" Liễu Thần Dật chậm rãi đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, môi mỏng ghé sát vào tai Vân Lạc Phong, dùng âm thanh mà chỉ có hai người nghe được để nói: "Đương nhiên, nếu ngươi nguyện ý làm nữ nhân của ta, vậy trong lúc thi đấu ta sẽ nương tay với ngươi một chút, thế nào?"
Vân Lạc Phong híp híp hai mắt, bên môi treo lên ý cười tà khí mà nghiêm nghị: "Nương tay? Chỉ sợ.... Ngươi không có cái bản lĩnh này!"
"Ha ha..." Liễu Thần Dật cười lớn hai tiếng: "Thì ra Vân cô nương cho rằng bản thân nhất định sẽ thắng cuộc tỷ thí này, vậy ta xin chờ để nhìn thấy được cảnh tượng mà cô chiến thắng ta!"
Một câu này, Liễu Thần Dật cố tình đề cao giọng nói, thế cho nên tất cả mọi người chung quanh đều nghe rõ từng chữ mà hắn ta nói.
"Cái gì? Nữ nhân Vân Lạc Phong kia lại kiêu ngạo đến như vậy? Cô ta tự tin rằng bản thân cô ta có thể thắng được Liễu công tử hay sao? Đừng tưởng rằng mình bồi dưỡng ra được một thị nữ như Chung Linh Nhi kia thì đã có thể kiêu căng ngạo mạn như vậy! Nếu như Chung Linh Nhi kia mà tỷ thí với Liễu công tử, thì chắc chắn sẽ rước lấy thất bại vào người!"
"Thật đúng là không biết trời cao đất dày!"
Những nữ tử ái mộ Liễu Thần Dật làm sao có thể cam tâm trơ mắt mà nhìn tình lang trong mộng của mình bị làm nhục cho được? Cả một đám người đồng loạt đứng lên, biểu tình kia, nếu để người không biết nhìn thấy, còn tưởng rằng Vân Lạc Phong đã giết hết cả nhà của bọn họ.
Đạt được kết quả mà mình muốn, ý cười của Liễu Thần Dật càng sâu, hắn ta đắc ý mà nhìn Vân Lạc Phong, ôn nhuận mở miệng nói: "Vân cô nương, chúng ta bắt đầu đi, ta đây chờ mong cô nương có thể thắng được ta!"
Mà đúng lúc này đây, thái giám cũng đã đem dược liệu làm đề thi đến.
Nhìn số dược liệu được bày ra ở trước mặt, khóe môi Liễu Thần Dật lại một lần nữa nhấc lên: "Ngoài ra, ta muốn tăng thêm một chút độ khó cho trận tỷ thí này, không biết bệ hạ có thể phê chuẩn không?"
"Cứ nói đừng ngại!"
Long Nguyên nâng mặt lên, thần sắc mang theo ý cười.
Hai mắt Liễu Thần Dật chớt lóe lên: "Ta đề nghị, ta và Vân cô nương chẳng những phải viết được tên và công dụng của các dược liệu trên bàn, mà còn phải viết ra được phương thuốc được phối từ số dược liệu này, số lượng phương thuốc, không được ít hơn ba loại!"
Viết ra được công dụng đã rất khó, nếu còn phải từ số dược liệu này mà viết ra phương thuốc, vậy thì lại càng khó khăn hơn.
Đáy mắt Long Nguyên xẹt qua một tia tán thưởng đối với Liễu Thần Dật, gật gật đầu: "Chuẩn!"
"Đa tạ bệ hạ!" Liễu Thần Dật chắp nắm tay với Long Nguyên, rồi lại quay sang mỉm cười nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, vừa rồi cô nương tự tin như thế, không biết hiện tại có dám tiếp nhận thử thách này của ta hay không?"
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: "Có gì không dám? Trên đời này còn chưa có chuyện gì mà Vân Lạc Phong ta không dám làm!"
"Ha ha..." Liễu Thần Dật lại cười to mấy tiếng: "Vân cô nương quả nhiên là không giống như nữ tử bình thường, làm cho ta vô cùng khâm phục, hy vọng lát nữa đây cô vẫn còn có được dũng khí giống như bây giờ mà nói ra những lời nói như vậy!"
Liễu Thần Dật phất vạt áo, đi về phía chỗ ngồi của mình.
Liễu Thần Dật này xác thật là thiên phú không tệ, nhưng cũng chỉ giới hạn trong Lam Tường Quốc mà thôi, cùng so sánh với các thiên tài ở những cường quốc đứng đầu thì vẫn còn chưa đáng kể.
Nhưng các thiên tài của những cường quốc đứng đầu còn chưa dám đưa ra yêu cầu này, vậy thì Liễu Thần Dật lấy đâu ra tự tin như thế?
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Quý Phi của Thiên Hồi Đế Quốc là công chúa của Lam Tường Quốc bọn họ, huống chi, làm khó dễ Vân Lạc Phong là mệnh lệnh của Quý Phi đưa ra cho hắn...