Quỷ Phu: Người Chồng Lúc Nửa Đêm

Chương 13: Căn nhà biệt lập



Sự cố đoạn video đã khiến cả căn phòng rơi vào trầm lắng.

Bỗng nhiên hòa thượng béo lên tiếng, hàng lông mày của ông ta chau lại: “Có thể tới nghiệm xác không? Ta nghĩ nếu do ma quỷ làm, chắc chắn trên tử thi sẽ lưu lại tà khí.”

Tạ Ngôn lập tức đáp lại: “Nhưng hiện giờ mấy cái xác đã không còn ở đây nữa, đã được đưa tới phòng trữ xác của cục cảnh sát rồi.”

“Có thể xin phép ra vào nơi đó chứ?” Lần này là đạo cô Diệu Hoa lên tiếng.

“Có thể!” Tạ Ngôn gật đầu, với năng lực và uy thế của nhà họ Tạ, chỉ cần đút lót chút tiền là đầu xuôi đuôi lọt.

Thế là sau khi bàn bạc, tất cả mọi người đều đứng lên, ngay cả Diệp Thiếu Khanh cũng đi cùng. Cái mũi của anh ta vô cùng nhạy bén với xác chết, chắc chắn không thể vắng mặt.

Dương Ngữ Ninh cũng đứng lên định đi theo, thế nhưng ông cụ được xưng là ‘thầy Hứa’ kia lại ngăn cô lại: “Cô nhóc, đó không phải nơi cháu nên tới đâu, tò mò có giới hạn thôi.”

Hiển nhiên ông ta nghĩ Dương Ngữ Ninh chỉ là một đứa nhóc miệng còn hôi sữa, bám theo cậu mình tới đây vì ham vui.

Dương Giang cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vụ làm ăn này, xua tay: “Đúng đó, A Ninh, cháu ở lại đây chờ chúng ta về.”

Dương Ngữ Ninh chưa kịp lên tiếng, Ninh Ngọc Hiên đã truyền âm đến tai cô: “Cô đi cũng không giải quyết được việc gì, ở lại đây thám thính thêm manh mối sẽ tốt hơn. Còn nữa…” Ninh Ngọc Hiên dừng lại một lát, từ trong chiếc lắc chân chui ra, xuất hiện trước mặt Dương Ngữ Ninh: “…Tìm cơ hội đưa cho cậu cô cái này, vụ việc dù sao cũng khá quỷ dị, có vật này sẽ ít nhiều giúp cậu cô gặp hung hóa cát.”

Dương Ngữ Ninh không từ chối, cô biết Ninh Ngọc Hiên tồn tại trên cõi đời này lâu hơn cô, chắc chắn nên nghe theo. Vậy là cô nhận lấy lá bùa, nhân lúc không ai chú ý lén lách sang một góc, mở ra nhìn. Bùa pháp này là một tờ giấy màu đen tuyền, bên trên có vẽ hình thù khó hiểu bằng nhũ vàng.

Một lá bùa vô cùng kỳ lạ, trước đây cô đã thấy bùa giấy vàng, giấy trắng Tuyên Thành, giấy đỏ Chu Sa nhưng chưa bao giờ thấy bùa giấy đen.



Ngay lúc đoàn người nối đuôi nhau đi ra cửa, Dương Ngữ Ninh chạy tới đứng sát bên cạnh Dương Giang, lén lút nhét lá bùa vào túi áo ông.

Sau khi đoàn người đã đi mất, Dương Ngữ Ninh dẫn theo Ninh Ngọc Hiên… nói cách khác là theo chỉ dẫn của Ninh Ngọc Hiên, cô đi dạo xung quanh căn nhà, đến trước khoảng trống đối diện với cửa sổ phòng áp mái trên cao, nơi các nạn nhân đã gieo mình xuống.

Ngoài trời lúc này là ban ngày nhưng chẳng có lấy tia nắng nào, hay nói đúng hơn là vị trí chỗ cô đứng vô cùng âm u, vì thế Ninh Ngọc Hiên chẳng cần chui vào chiếc lắc, anh tự do đi loanh quanh bên Dương Ngữ Ninh.

Vết máu dưới đất đã được kỳ cọ sạch sẽ, không để lại dấu vết nào, thế nhưng đứng ngay tại đây bản thân Dương Ngữ Ninh cũng có thể cảm nhận được luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

“Kì lạ, tôi không hề thấy vong hồn nào của bọn họ ở đây.”

Theo lý, những người chưa tận số đã bị chết oan hoặc tự tử, linh hồn sẽ vất vưởng tại nơi họ qua đời, hằng ngày buộc phải lặp đi lặp lại hành động trong khung giờ mình mất, cho đến khi tận số.

Ví dụ một người đàn ông dương thọ 70 tuổi nhưng lại tìm tới cái chết năm 50 tuổi bằng cách treo cổ, vậy thì hằng ngày cứ đúng thời điểm ông ta qua đời, linh hồn sẽ bị ép lặp lại hành động treo cổ, ròng rã 20 năm trời cho đến khi hết dương thọ.

“Nếu linh hồn bị bắt đi thì không.” Ninh Ngọc Hiên khẽ lên tiếng.

Bỗng phía sau lưng Dương Ngữ Ninh xuất hiện vị quản gia ban nãy. Ông nhìn thấy cô gái trẻ một mình đứng tại hiện trường thì vô cùng hoảng hốt: “Cô gái, sao cháu lại đến đây? Nơi này mang điềm xui xẻo, tránh xa ra kẻo gặp phải cái kết như bọn họ.”

Dương Ngữ Ninh cười khẽ, trấn an: “Bác ơi, cháu là thầy trừ tà, không sợ mấy thứ cô hồn dã quỷ đó đâu. Bác có thể cho cháu biết căn phòng đó trước kia là ai ở không?”

Quản gia không dám nán lại nơi này lâu, ông gợi ý dẫn Dương Ngữ Ninh tới một nơi khác. Thế là hai người… và một quỷ đi tới vườn hoa hồng cách đó cả chục mét, nơi có ánh nắng chan hòa.

Ninh Ngọc Hiên vô cùng bực bội vì bản thân chưa khỏe hẳn lên, hậm hực chui vào cái lắc dưới chân Dương Ngữ Ninh.

“Căn phòng đó trước kia là của ông cụ Tạ ở, trong nhà có rất nhiều phòng nhưng từ lúc trẻ ông cụ đã sống ở đó, kể cả khi kết hôn rồi cũng sẽ không chung chăn gối với vợ, nửa đêm đều vác chăn gối lên đó ngủ. Mãi sau này, khi ông lâm bệnh nặng phải nhập viện một thời gian, căn phòng đó mới bị bỏ trống. Gần đây bệnh tình đã khá hơn, ông chủ đưa ông cụ về sắp xếp ở một chỗ khác, thế nhưng từ lúc có người chết, ông cụ lại bệnh nặng thêm vài phần...”



Dương Ngữ Ninh ngẫm nghĩ một hồi, nếu căn phòng đó từng có người ở, vậy thì có thể tìm gặp người đó để thu thập vài manh mối.

“Bác có biết phòng của ông cụ ở đâu không? Có thể dẫn cháu tới không?”

Quản gia vẻ mặt hơi ái ngại.

“Bác yên tâm, cháu cũng chỉ muốn sớm tìm ra manh mối để chấm dứt sự việc, bác không hy vọng kết cục của mình sẽ giống như bảo vệ kia chứ?”

Mặc dù cả Tạ Ngôn và quản gia không ai mở miệng, thế nhưng Ninh Ngọc Hiên lại biết thông tin từ vài người vô tình buôn chuyện, anh truyền âm tới tai Dương Ngữ Ninh, chỉ cô cách chọc vào điểm yếu của đối phương.

Quả nhiên vẻ mặt quản gia tái đi, ông ta hắng giọng: “Thôi được, tôi sẽ dẫn cô tới, nhưng xin phép tôi chỉ dẫn tới cổng, còn lại cô tự vào, nếu gặp được ông cụ thì tốt, còn không thì…” Nói tới đây quản gia không tiếp tục nữa.

Dương Ngữ Ninh cười vui vẻ, cũng chẳng trông mong đối phương sẽ tiết lộ quá nhiều cho mình.

Vậy là cô được dẫn tới một căn nhà xây độc lập ở ngay mặt sau biệt thự, nhìn từ xa cây dây leo phủ kín kẽ, tạo nên vẻ cô độc và biệt lập cho căn nhà.

Trong lòng Dương Ngữ Ninh nhủ thầm: Sao giống nơi cách ly bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm sắp qua đời quá vậy?

Đúng như lời nói, quản gia chỉ đưa cô tới cổng sau đó xoay người bỏ đi.

Dương Ngữ Ninh đẩy cổng bước vào trong, phát hiện lối đi tuy có người thường xuyên ghé tới, thế nhưng cỏ đã mọc cao ngang bắp chân. Ngay khi cô còn mải mê quan sát xung quanh, cánh cửa gỗ đen phía trước mặt đã kẽo kẹt từ từ mở ra.

Bên trong là một khoảng tối mờ, le lói ánh đèn ngủ màu vàng…
— QUẢNG CÁO —