“Sao thế, chẳng lẽ tôi không nên tới chỗ này à?” Vy Vy lạnh lùng đáp.
Nhược Hy tiến tới nắm lấy tay Vy Vy “Cậu nói gì kỳ vậy, chúng ta là bạn mà.
Cậu nhìn xem những quần áo kia là mình mua tặng cậu đấy!”
“Không cần đâu, với thẩm mĩ của cậu chỉ hợp chọn tướng chơi game thôi…”
Nhược Hy không hiểu “Chẳng phải cậu mới là người thích chơi game sao? Sao lại bảo mình chứ?”
Vy Vy không muốn đôi co, cô quay sang nói với nhân viên “Lấy cho tôi một bộ nào đẹp nhất ở đây đi.”
Nhân viên tiếp lời “Dạ mẫu đẹp nhất bên tôi là bộ sườn xám kiểu dáng giống cô kia đang mặc ạ. Bộ này chỉ được chế tạo có 5 chiếc, ở nước ta sở hữu 2 chiếc. Một cái là trên người quý cô kia, còn cái nữa chúng tôi đang bảo quản trong tủ ạ. Nếu phu nhân muốn xem chúng tôi sẽ mang ra ngay ạ.”
“Mang ra đây đi!” Vy Vy nói
“Dạ!” Nhân viên nhanh nhẹn chạy đi lấy đồ.
Nhược Hy khẽ nhắc nhở “Bộ đó mình thử rồi nhưng size nó khá nhỏ có lẽ cậu sẽ không mặc được đâu…”
“Cậu không mặc được đâu có nghĩa là mình không mặc được, dù sao mình cũng gầy hơn cậu mà!”
Như bị xịt keo vào mặt, Nhược Hy cũng chỉ biết về bên Du Hạo nằm vào đôi bàn tay anh.
“Đây ạ thưa phu nhân.”
Là một bộ sườn xám đỏ so với bộ hồng kia có phần nổi bật hơn.
Vy Vy tiến bước vào phòng thay đồ.
Mặc lên bộ sườn xám cô cố gắng kéo khóa lên nhưng nó chỉ có thể kéo đến giữa lưng không tài nào kéo lên được nữa.
Vy Vy cố gắng khẩn trời khẩn phật giúp cô kéo được khóa chiếc sườn xám này lên chứ nếu không mọi mặt mũi của cô sẽ không còn mất.
“Để tôi giúp cô nhé!”
Một giọng nói nữ vang lên phía sau lưng cô, vô thức giật mình cô quay lại cũng chính vì thế cô đã làm nộ chuyện mình có thể nhìn thấy ma.
Ma nữ đó mặc chiếc váy màu trắng, mái tóc dài xõa xuống trước ngực. Vẻ mặt không nổi sắc hồng, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào cô.
“Cô thấy tôi sao?” Nụ cười trên môi ả hiện lên một cách man dợ.
Vy Vy “…” Đúng là đi đâu cũng chẳng thoát nổi mấy con ma này.
Vy Vy nói nhỏ “Thấy cô thì sao, có nguyện vọng gì nói luôn đi, nếu có thể thì tôi sẽ giúp, còn không trong khả năng thì thành thật xin lỗi.”
Ma nữ đó chẳng nói gì bèn giúp Vy Vy kéo khóa lên “Không cần cám ơn!”
Nói xong ả ta biến mất.
Thường thường những con ma mà phát hiện cô nhìn thấy chúng chắc chắn chúng sẽ bám diết không tha, người thì muốn cô trả thù, người muốn cô nói lời trăng trối cho con cháu, còn cả kẻ đáng sợ hơn bắt cô đi đào mộ hắn lên… Vì thế bao năm sống trên thành phố cô đã cố gắng giả câm giả điếc khi thấy chúng, vậy mà ma nữ trong phòng thay đồ này lại chẳng cần gì.
“Nhược Hy cậu xong chưa?” Giọng Nhược Hy cất lên.
Không bận tâm tới ma nữ đó nữa cô vén tấm màn rồi bước ra.
Du Lạc nhìn mà ngây ngốc, ánh mắt không rời nhìn Vy Vy.
Du Hạo khẽ chạm vào trái tim nằm bên trái của mình, mặc dù tim không còn đập nhưng dường như anh cảm nhận được nó như đang được hồi xuân.
Sắc mặt khó coi nhất chắc chắn là Nhược Hy, bởi cô ta không mặc nổi chiếc váy đó vậy mà Vy Vy lại có thể mặc vừa.
Vy Vy tiến về chiếc gương ngắm nghía bản thân trong gương trước những lời tâng bốc của nhân viên cửa hàng.
“Phu nhân mặc bộ này càng tăng thêm sự quý phái cho người, bộ váy này dường như được may ra chỉ để dành cho phu nhân vậy đó. Dù có kẻ muốn mặc cũng không thể…”
Nhược Hy cay cú lắm đi vào trong phòng thay đồ cởi bỏ bộ y phục trên người ra rồi tức giận đi về mà chẳng thèm mua bất kỳ thứ gì khác.
“Sao không lấy chiếc váy đó?” Du Hạo khẽ hỏi.
Nhược Hy tỏ vẻ mệt mỏi “Em không thích, em đói rồi chúng ta đi ăn đi.”
“Được!”
Hai người họ tay trong tay rời khỏi tiệm.
Cô nhân viên khẽ ghé nói nhỏ với Vy Vy “Nhìn bộ dáng tiểu tam đó trông ghét nhỉ? Em mà là phu nhân chắc chắn không để con tiểu tam đó lên mặt.”
Vy Vy cũng chẳng giải thích, bởi chính cô cũng không hiểu được chuyện gì xảy ra.
“Có muốn mua bộ này không?”Du Lạc cất tiếng.
Vy Vy ngắm nhìn lại bộ y phục mặc trên người qua chiếc gương, quả thật y phục rất đẹp nhưng … khi mặc có chút không thoải mái.
“Không để tôi vào thay ra.” Vy Vy vào thay đồ.
Du Lạc đưa thẻ cho nhân viên “Thanh toán bộ đỏ với bộ hồng kia luôn.”
“Dạ!” Nhân viên vui vẻ nhận thẻ đi thanh toán.
Trên xe Vy Vy khẽ hỏi “Sao anh lại mua làm gì?”
Du Lạc không đáp chỉ chuyên tâm lái xe.
Vy Vy khẽ sờ bụng “Hình như tôi cũng đói rồi, chúng ta đi tìm cái gì ăn đi.”
“Được!”
Chiếc xe bon bon đi trên đường.
Hai người bước vào một nhà hàng khá lớn dùng bữa chiều.
“Cô muốn ăn gì?”
“Tùy anh!”
Du Lạc chọn theo ý mình nhưng đặc biệt mấy món có dùng rau thơm, anh kêu bỏ đi.
Vy Vy ngạc nhiên “Sao anh biết tôi bị dị ứng rau thơm?”
Du Lạc đáp “Tôi cũng dị ứng!”
Không khí đột nhiên trở nên gượng gạo, lúc này Vy Vy chỉ muốn xuất hiện một cái lỗ để bản thân có thể chui xuống.
Khi dùng bữa xong Vy Vy có vào nhà vệ sinh còn Du Lạc đi thanh toán.
Tưởng chừng chuyện chẳng có gì nhưng khi cô ra ngoài thì đã thấy Du Lạc đợi từ lâu nhưng trên khóe miệng Du Lạc rỉ máu.
“Cái gì đây? Ai đánh anh thế hả?” Vy Vy tức giận hùng hổ nâng cằm Du Lạc lên xem xét.
Du Lạc thì luôn lảng tránh nhưng không thoát khỏi bàn tay của Vy Vy.