Vy Vy kéo tay Du Lạc đi tìm tên thiếu gia nhà họ Kiều kia.
Du Lạc nhìn thấy hắn bèn khẽ kéo tay cô lại rồi chỉ “Là hắn!”
Không nói lời nào khác Vy Vy tiến tới với vẻ mặt hùng hổ.
“Này!”
Tên họ Kiều kia giật mình quay ra, khi nhìn thấy Du Lạc hắn khẽ mỉm cười.
Vy Vy “…” Hắn ta cũng là quỷ?
“Có chuyện gì thế thằng không có mẹ? Tìm người tới đây nữa cơ à?”
Du Lạc có vẻ sợ hắn bèn đứng lép về phía sau Vy Vy.
Vy Vy tiến lên phía trước “Nè ăn nói cho cận thận, tôi là mẹ Du Lạc!”
Hắn ta bật cười “Mẹ? Mẹ kế à? Trong cả nước này có ai không biết thiếu gia nhà họ Du có hơn chục người vợ trên danh nghĩa, hơn trăm nhân tình bên ngoài chứ?” Hắn ta đảo mắt nhìn Vy Vy một lượt “Dung mạo cũng không đến lỗi nào, có muốn đi theo anh đây không? Anh đây mới có 5 người vợ thôi.”
Vy Vy cười khuẩy nhìn hắn “Ui súc sinh ở đâu sủa vậy nhỉ?”
Du Lạc khẽ cười thầm trong lòng, còn bên kia tên họ Kiều mặt thì tím lại vì tức giận.
“Con ranh kia mày nói ai là súc sinh?”
Vy Vy ném bùa vào tên họ Kiều kia đột nhiên hắn ngã quỵ xuống đất, toàn thân hắn thì ngứa ran.
“Con ranh kia mày làm gì ông mày đấy hả? Ngứa quá ngứa quá…”
Vy Vy giả nai gãi đầu “Ủa sao kỳ lạ vậy ta, rõ ràng mà mình làm bùa hóa súc sinh mà sao lại thành bùa ngứa nhì? Chắc là bị lỗi ở nét nào rồi…”
“Mau phá giải cho ông đi…aaaa… ngứa quá…” Hắn đưa tay ra gãi nhưng không ăn mua, cô gái đi cùng cũng cật lực gãi ngứa giúp hắn.
Nụ cười trên môi Vy Vy vụt tắt, ánh mắt từ vô tư thay đổi thành kiên định. Cô khẽ ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Du Lạc là con trai ta, đừng bao giờ động vào nó. À còn nữa vết thương trên mặt nó ta chưa tính sổ với ngươi đâu. Đối phó với mấy tên tiểu quỷ như ngươi đối với ta thì dễ như trở bàn tay. Biết điều nếu gặp lại thì tránh xa thằng Du Lạc ra. Lần này ta có thể khiến ngươi ngứa sống dở chết dở nhưng còn lần sau thì chưa chắc là bùa ngứa nữa đâu.”
Thấy ánh mắt của Vy Vy vừa lạ nhưng cũng vừa quen hắn cũng chột dạ chỉ biết gật đầu đồng ý.
Trước khi ra khỏi nhà hàng thì Vy Vy ném giải bùa về phía tên họ Kiều đó, phá giải bùa hắn mới trở về dáng người.
“Cô ta rốt cuộc là ai sao lại có thể làm hại tới anh chứ?” Cô gái đi cùng hắn phải thốt lên.
Tên họ Kiều cũng chỉ lắc đầu “Không biết nhưng ánh mắt giết chết người đó của ả ta rất giống tên quỷ vương…”
Đi theo bước chân của Vy Vy, Du Lạc thấy trong tim mình có một cảm giác rất lạ.
Trên xe bỗng anh cất tiếng.
“Cám ơn…Mẹ!”
Vy Vy cũng ngớ người trước câu nói của Du Lạc.
Chính cô cũng không ngờ một kẻ cao cao tại thượng như Du Lạc cũng bị khuất phục bởi một tên thiếu gia nhà khác, vì thế cô mới bất bình mà ra tay tương trợ mà không nghĩ tới bản thân đã được sự công nhận của Du Lạc.
“Ờ…ờ không có gì!”
Du Lạc tủm tỉm cười, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Lái xe đi mà anh cảm thấy như hai bên đường đang nở rực hoa.
Đến đêm Vy Vy và Du Lạc mới về đến nhà, căn nhà yên tĩnh tới mức từng bước chân nhẹ nhàng của hai người cũng có thể nghe thấy rõ.
Vy Vy mệt mỏi định lên lầu thì bị Du Lạc tóm lại “Mẹ có muốn ăn cái gì không?”
“Không!”
Du đã nghe lời từ chối nhưng Du Lạc vẫn nhất quyết kéo Vy Vy vào bếp rồi nấu ăn cho cô.
Nói chính xác là làm bánh mì kẹp bơ.
Nhưng có vẻ vì mải mê ngắm mẹ mình lên anh có nướng bánh mì quá tay.
Nhìn hai lát bánh mì đen xì bên trên được quét bơ sóng sánh, cô không biết bản thân có nên ăn hay không.
“Mẹ ăn thử đi, tay nghề con học được đó!”
“Hình như…hình như tôi không đói!”.
Du Lạc vội nói “Trên xe vào làng con nghe thấy bụng mẹ kêu mà, tại trong làng không có quán ăn nào thôi chứ nếu không con đã đưa mẹ đi ăn đêm rồi, vì không có nên con đành đưa mẹ về nhà. Nhưng bản thân con chẳng biết nấu gì ngoài làm cái này thôi…”
Nghe được những lời chân thành đó của Du Lạc quả thật Vy Vy cũng rất cảm động nhưng nhìn vào bánh mì cháy đen đó quả thật có chút không dám thử.
Thấy Vy Vy không thích anh bèn buồn rầu “Nếu mẹ không thích thì thôi… để con đem bỏ.”
Vy Vy cướp lại “Từ từ… đừng bỏ. Có biết ngoài kia có biết bao nhiêu người không có đồ để ăn không? Bỏ thức ăn là mang tội đấy!”
Du Lạc lại vui vẻ đẩy đĩa bánh mì cháy về phía Vy Vy “Vậy mẹ ăn hết đi!”
“Ờ ờ…”
Lấy hết can đảm căn một miếng…
Mùi khét sộc thẳng vào mũi, ăn bánh mì không khác gì ăn cát, cảm giác sột soạt đó kèm theo vị ngọt keo keo của bơ vị đó không thể nào tả nổi.
Du Lạc thì vẫn hớn hở muốn nghe cảm nghĩ của Vy Vy về tác phẩm của mình.
“Ngon… vị cháy rất vừa phải…”
Du Lạc cảm thấy tự hào “Con biết ngay mà! Từ nhỏ con đã biết bản thân có năng khiếu làm đầu bếp rồi, nghe được lời nói thật này của mẹ con có quyết tâm hơn rồi!”
Vy Vy ngạc nhiên “Hả?”
Lúc này Du Hạo mặc bộ đồ ngủ đi xuống nhà.
“Hai người làm cái quái gì ở đây thế?”
Du Lạc vội kéo Vy Vy đứng dậy “Về phòng thôi mẹ!” Dù kéo cô đứng dậy dẫn về phòng nhưng vẫn không quên cầm theo lát bánh mì chưa ăn và đang ăn dở.