Triều Sinh là công ty khoa học kỹ thuật, nhân viên cũng trẻ tuổi, bình thường cũng ít có lúc mặc vô cùng chính thức. Bây giờ mọi người mặc tây trang giày da, mấy người phụ nữ ngày thường nhìn như đàn ông lôi thôi ăn diện vào trông cũng rất xinh đẹp.
Mọi người tốp năm tốp ba tụ tập với nhau, ngắm nhìn bên ngoài những bông tuyết dần dần tung bay, càng ngày càng lớn.
"Chuyện xảy ra khác thường nhất định có điều kỳ lạ."
Có người hơi mê tín nói ra, khiến những người khác cười mắng.
"Chả phải vậy sao, Triều Sinh không nhanh không chậm nhiều năm như vậy, bỗng nhiên nổi tiếng, rất là khác thường."
"Xuỵt, Tôn tổng ở bên kia đó."
Tôn Tĩnh hơi không vui liếc mắt nhìn về phía những người đó. Cô thích trên dưới rõ ràng, giai tầng rõ ràng, cảnh tượng đùa cợt như vậy từ trước đến giờ cô không thích. Trong những năm cô cầm quyền, bầu không khí của Triều Sinh luôn luôn tầng cấp rõ ràng, ai cũng đứng đắn, trông nghiêm túc và không hề cẩu thả.
Nhưng khi Cung Trĩ nhúng tay, cùng với sự xuất hiện của Thẩm Dĩnh, tất cả đều thay đổi.
Trước kia cô cảm thấy đáng tiếc cho Triều Sinh khi có một lãnh đạo càn quấy như thế, đồng thời cảm thấy Triều Sinh không phải không có thuốc nào cứu được. Nhưng trong hơn nửa năm qua, Triều Sinh đã dần dần rơi vào tay những người khác, bây giờ cô chỉ muốn san bằng cái công ty này.
Tôn Tĩnh im lặng, ở bên người cô đã không có những người khác.
Sự thành công của Thẩm Dĩnh đổi lấy sự ủng hộ của những cổ đông khác, ngay cả Khải Minh cũng quan điểm rõ ràng đứng ở bên Thẩm Dĩnh. Chỉ là vẫn giữ lại chút tôn nghiêm cho Tôn Tĩnh, để cô rời đi vào năm sau.
Ít nhất có thể ăn tết ngon lành.
Ăn tết ngon lành. Ai mà thèm!
Tôn Tĩnh uống một ngụm champagne, ánh mắt cô âm trầm. Trên sân khấu có dàn nhạc đang trình diễn, lần này họp hằng năm cũng xếp một ít chương trình, chủ yếu đều rất thả lỏng, cũng không bắt những người trong dự án lên biểu diễn, nhìn ra được, tốn số tiền rất lớn.
"Tiểu Cung đổng đến rồi!"
Tầng tầng lớp lớp tránh ra theo tiếng, Tôn Tĩnh nhìn qua theo ánh mắt của mọi người.
Cung Trĩ mặc một bộ lễ phục đặt may cao cấp chậm rãi đi vào, nàng cởi áo khoác đưa cho người bên cạnh, lộ ra dây chuyền lóe sáng trên cổ. Mà Thẩm Dĩnh ở bên người nàng, màu sắc của lễ phục vừa vặn phối hợp với Cung Trĩ, chỉ là tạo hình và trang điểm có chút yếu thế hơn, như là quan hệ giữa họ.
Tay Thẩm Dĩnh khoác lên cánh tay Cung Trĩ, nhưng mà cô lại cao hơn, nhìn qua có chút dở dở ương ương.
"A a a, tôi phe Tiểu Cung đổng công!"
Có cô gái lại kích động nói nhỏ: "Chim hoàng yến và hoa phú quý chính là đỉnh nhất!"
Cái thứ gì?
Tôn Tĩnh nhíu mày, giới trẻ ngày nay bị sao vậy, nói gì cô nghe không hiểu.
Mà Cung Trĩ đi một mạch tới, người bên cạnh chào hỏi nàng. Nàng đều gật đầu cười đáp lại, thỉnh thoảng lên tiếng trò chuyện lịch sự: "A, tôi biết anh, dự án XX anh làm khiến tôi khắc sâu ấn tượng."
Mỗi lần như vậy, người đáp lời sẽ ra vẻ đắc ý, kéo kéo nơ của mình, nói chuyện lớn tiếng hơn. Mà những người khác hiển nhiên cũng không ngờ tới Cung Trĩ biết dự án của công ty rõ như lòng bàn tay, nghe thấy nàng nhắc tới, nét mặt nhìn về phía nàng rõ ràng tỏ ra thân cận hơn.
Mà lúc đi đến trước mặt Tôn Tĩnh, biểu cảm trên mặt Cung Trĩ không khác gì những người khác, chào hỏi với Tôn Tĩnh: "Chị Tôn."
Tiếng chị này, cô thật là không nhận nổi. Tôn Tĩnh uống rượu trong ly, nhìn về phía Cung Trĩ. Cô gái trẻ tuổi, trên mặt hơi hồng hào, khuôn mặt vốn tràn đầy collagen sau khi trang điểm lại càng trắng xinh, trong trẻo như ngọc. Huống chi đây vốn chính là cành vàng lá ngọc, hoa phú quý được nhà giàu nuôi, mặc lễ phục vào càng toát ra khí chất giàu sang như mẫu đơn đang dần nở rộ.
Cho dù là Tôn Tĩnh, nhìn thấy cô gái như vậy, cũng có nháy mắt thất thần.
Mà ngay sau đó, Tôn Tĩnh hoàn hồn trước cái nhìn của Thẩm Dĩnh.
Ánh mắt đó như mũi tên nhọn, ẩn chứa sự nham hiểm, đâm về phía Tôn Tĩnh.
Ba người họ im lặng trong chốc lát, mà những người khác thì dồn dập nhìn họ, bàn tán xì xào.
"Tiểu Cung đổng cũng vậy." Tôn Tĩnh cũng cười, khi cô cười, chỉ hơi kéo kéo da mặt, Cung Trĩ thậm chí tự hỏi liệu có phấn rơi xuống không.
Chỉ là Cung Trĩ không hề nhúc nhích.
Mà Tôn Tĩnh chỉ từ từ uống một ngụm rượu, cô hơi khoanh tay, một tay đỡ ly rượu, là kiểu tư thế tao nhã của phụ nữ lớn tuổi. Cô nhìn khuôn mặt trẻ trung của Cung Trĩ, cười một tiếng: "Tiểu Cung đổng, năm nay Triều Sinh rất đáng tự hào. Thẩm phó tổng năng lực tốt, điều này tôi nhận. Chỉ là đôi khi, không cần người có năng lực quá mạnh, nhưng phải hơn ở sự trung thành."
"Có một số người, là con sói mắt trắng nuôi không thân, sợ là vừa quay đầu sẽ cắn cô một cái."
"Đến lúc đó..." Tôn Tĩnh lại gần Cung Trĩ hơn. Nhưng làm Tôn Tĩnh bất ngờ, đóa hoa phú quý được nuông chiều này cũng không có sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không hề nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn đôi môi đỏ lì của Tôn Tĩnh nói ra những lời nói như rắn độc, "Đến lúc đó, chỉ sợ Tiểu Cung đổng sẽ đau khóc thành tiếng."
"Cô..." Sắc mặt Thẩm Dĩnh chợt sầm xuống.
Cung Trĩ kéo tay Thẩm Dĩnh, nàng cười tủm tỉm nhìn Tôn Tĩnh, gật đầu với đối phương: "Cảm ơn chị Tôn nhắc nhở."
Nói xong nàng kéo Thẩm Dĩnh đi về phía trước. Mà Thẩm Dĩnh thì quay đầu nhìn Tôn Tĩnh, Tôn Tĩnh cười với Thẩm Dĩnh, nâng ly với cô. Ánh mắt Thẩm Dĩnh càng thêm âm trầm, cô không nên để ả ở lại Triều Sinh quá lâu. Người này, sớm nên diệt trừ.
[Trị số hắc hoá 30]
Cung Trĩ nghe thấy tiếng, nhìn về phía Thẩm Dĩnh: "Chị tức cô ấy làm gì. Đằng nào năm sau cô ấy sẽ rời đi."
Thẩm Dĩnh sững sờ, lập tức phản ứng lại, cô thở dài, xáp lại gần Cung Trĩ hơn. Chỉ là cô cao hơn Cung Trĩ, dính lấy Cung Trĩ như thế trông hơi buồn cười. Nhưng Thẩm Dĩnh lại không hề hay biết, cô chỉ si mê nhìn Cung Trĩ, khẽ nói: "Em không sao chứ?"
Cung Trĩ ừ một tiếng, lắc đầu: "Bây giờ không sao."
Đó chính là về sau khả năng sẽ có sao...
"Là...tích lũy?"
Cung Trĩ cười như không cười nhìn Thẩm Dĩnh, sau đó gật đầu: "Phải."
"A a a!! Các cô nhìn thấy bộ dáng vừa nãy của Thẩm phó tổng và Tiểu Cung đổng không!"
"Ánh mắt đó của Tiểu Cung đổng thật công!!"
Gần đó có giọng nói truyền đến, Cung Trĩ nhìn qua người phát ra tiếng, mấy cô gái phía bên kia giật mình, hơi lúng túng cười một tiếng với Cung Trĩ, sau đó tay cầm tay chạy mất.
Cung Trĩ: ...
Thực ra, nàng cũng muốn công.
Mỗi tội kẻ địch quá mạnh.
Thẩm Dĩnh cười: "Lần sau, chị nhường em?"
Cung Trĩ im lặng nhìn Thẩm Dĩnh. Mà trong đầu của nàng, hệ thống còn đang thét lên: [Nữ chính đoán được à!]
[Đoán được các cô sẽ biến mất sao?] Cung Trĩ hỏi.
Tất nhiên, biến mất vậy thì càng tốt hơn.
Hệ thống khóc: [Sẽ không, nhưng hệ thống chúng tôi sẽ bị trừ điểm.]
Cung Trĩ bèn à một tiếng, nhìn về phía trước: [Làm thống ấy mà, quan trọng nhất là phải vui vẻ. Tôi đi diễn thuyết, cô vui lên đi.]
Cung Trĩ đi về phía sân khấu, người dẫn chương trình đã đợi ở trên sân khấu từ lâu, trông thấy Cung Trĩ đến, vội vàng nở nụ cười: "Mọi người đã nôn nóng chờ rồi. Sau khi Cung đổng lên sân khấu, là..." Hắn dừng một chút, dường như xác nhận, chậm rãi nói, "Là Thẩm phó tổng, sau đó là Tôn tổng."
Hắn thấy những người khác không có phản ứng gì, đã biết công ty này ai là người nói chuyện. Hắn cười nhìn Thẩm Dĩnh: "Vậy các vị không có vấn đề gì?"
Ánh đèn tối xuống, ngay sau đó âm nhạc vang lên, giọng nói vui vẻ của người dẫn chương trình vang lên. Cung Trĩ dựa vào Thẩm Dĩnh, ở một bên nhìn cảnh tượng này. Những người khác cho rằng Cung Trĩ đang căng thẳng, ở một bên trêu nàng vui. Nhưng Thẩm Dĩnh lại biết nàng trải qua quá nhiều trường hợp thế này, hoàn toàn thành thạo điêu luyện, chỉ là để ý mặt mũi của những người khác, mỉm cười xấu hổ lại không thất lễ nói chuyện cùng người ta.
Thật đáng yêu.
Thẩm Dĩnh thầm nghĩ trong lòng.
Thật quá đáng yêu.
Muốn giấu em đi, không để cho ai mơ ước.
Đến khi Cung Trĩ ra sân, Cung Trĩ xách váy lên. Thẩm Dĩnh đi theo nàng, khom lưng xách váy phía sau cho nàng, như là người hầu hèn mọn đi theo sau công chúa của mình.
Cung Trĩ quay đầu nhìn Thẩm Dĩnh, mỉm cười với cô. Thẩm Dĩnh nhìn đối phương, lưu luyến buông tay, nhìn người yêu dấu của mình đi về phía ánh sáng như tuyết tan, cho đến khi biến thành ánh sáng.
Tiếng khen ngợi của mọi người xung quanh hoà vào trong không khí, cuốn về phía cô. Từng tiếng tán thưởng, những ánh mắt thưởng thức, sùng bái, đều giống như thanh kiếm đâm về phía Thẩm Dĩnh.
Đây là ánh sáng à...
Cô muốn gom lấy ánh sáng này, chiếm thành một bó của riêng mình. Nhưng bản thân ánh sáng, cũng đủ để thu hút sự chú ý của những người khác.
"... Kỳ vọng Triều Sinh phát triển tốt hơn, xin mời Thẩm phó tổng của chúng ta."
Cung Trĩ không nói quá lâu, nàng duỗi tay, mỉm cười nhìn Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh tiến lên, nắm tay Cung Trĩ. Ngay khi ngón tay của họ vừa chạm vào nhau, Cung Trĩ liền dắt cô lên sân khấu, Thẩm Dĩnh thậm chí hơi hoảng hốt.
Ánh sáng chiếu vào trên người Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh nhìn ánh mắt kích động phía dưới. Cô quay đầu nhìn Cung Trĩ, Cung Trĩ cười, lớn tiếng nói với Thẩm Dĩnh: "Sao thế? Ngại à?"
Những người khác ở Triều Sinh nghe thấy giọng Cung Trĩ, đều bật cười, cũng hô lớn: "Thẩm phó tổng, đừng ngại!!"
Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt như vậy, giống như bao lần Cung Trĩ làm. Chỉ là Thẩm Dĩnh chưa bao giờ có cảm xúc khắc sâu như bây giờ, là Cung Trĩ từng bước một dẫn dắt cô, cho cô một sân khấu.
Như bây giờ, như giờ phút này.
"Tôi..."
Thẩm Dĩnh cầm microphone, giọng cô bị điện âm sửa đổi, âm điệu không quá giống bình thường, vang ong ong khắp đại sảnh. Mọi người trở nên yên tĩnh, ngửa đầu nhìn Thẩm Dĩnh. Thực tế Thẩm Dĩnh cũng từng trải qua cảnh tượng như vậy, cô không hề sợ hãi, thậm chí nghĩ đến Cung Trĩ ở ngay phía sau, cô cũng cảm thấy yên tâm.
Nhưng mà bây giờ khác trước kia.
Đúng vậy, hoàn toàn khác nhau. Cuộc đời mới, đồng nghiệp mới, thậm chí là mục tiêu phấn đấu mới.
"... Trước đây tôi, chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ trong công việc."
Vừa dứt lời, chung quanh truyền đến tiếng cười thiện ý. Thẩm Dĩnh cũng cong môi, cô biết mọi người đang cười cái gì. Làm biếng trong giờ làm, những suy sụp khi gặp phải đối tác rắc rối, phiền não của mọi người đều giống nhau. Nhưng Thẩm Dĩnh trước kia lại không phải thế, mà bây giờ và tương lai, cô muốn, cô sẽ hoà nhập vào những điều bình thường này.
Giọng Thẩm Dĩnh vang vọng trong đại sảnh.
Tiếng nói này dần dần rời xa, bị Cung Trĩ bỏ lại sau lưng.
Cung Trĩ đẩy cửa ra, đi trên hành lang, trong tay nàng cầm điện thoại. Thiết bị sưởi bên ngoài không ấm như trong phòng, trên cánh tay của nàng nổi một lớp da gà.
Rất nhanh, áo khoác ấm áp trùm lên vai của nàng. Cung Trĩ quay đầu, đối diện đôi mắt màu nâu mềm mại.
"Tiểu Cung Trĩ." Người phụ nữ mỉm cười với nàng, "Mong rằng chị không có đến muộn."