(Quyển 1) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 19: Về nhà



Ở khách điếm nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau mọi người liền khởi hành quay về Thiểu Dương Phong.

Lần này bắt yêu tốn gần nửa tháng, Toàn Cơ vẫn là lần đầu tiên xa nhà thời gian dài như vậy nên thực sự có chút tưởng niệm.

Không biết Linh Lung thế nào, tỷ ấy không thể tới bắt yêu, có phải hay không vẫn còn tức giận ?

Mụ mụ hẳn là sẽ không còn lo lắng nữa, nói không chừng còn làm một đống đồ ăn ngon đợi nàng trở về ấy chứ!

Sau khi trở về rốt cuộc không cần ở cái Minh Hà động đáng sợ kia rồi, còn có có thể xem náo nhiệt trâm hoa đại hội, Toàn Cơ đột nhiên cảm giác được cuộc sống rất tốt đẹp.

Sở Ảnh Hồng thấy nàng ở phía trước vẫn vụиɠ ŧяộʍ cười, không khỏi hỏi: "Ngươi nha, từ ngày hôm qua cười đến hôm nay. Đến nói cho Hồng cô cô, rốt cuộc có chuyện gì vui vẻ?"


Toàn Cơ đem thân thể dựa sát vào lòng nàng, nhìn đám mây lẻn qua dưới chân, nhẹ giọng nói: "Cái gì cũng đều vui vẻ, con chưa bao giờ biết ra ngoài chơi đùa lại vui vẻ như vậy. Còn có, sau khi ra ngoài nghĩ đến còn có thể trở về, thì càng vui vẻ."

Sở Ảnh Hồng ha ha cười: "Tiểu nha đầu nhớ nhà nha! Bây giờ mới ra ngoài nửa tháng, chờ tới lúc ngươi mười sáu tuổi, phải xuống núi rèn luyện, chính là xuất môn vài năm nha!"

Toàn Cơ vội la lên: "Vậy. . . Con có thể không ra ngoài không? Hoặc là, ra ngoài mấy tháng rồi trở về."

Sở Ảnh Hồng lắc đầu: "Toàn Cơ, con người luôn phải lớn lên, thoát ly sự bảo hộ của người thân. Tuy rằng con là nữ hài tử, nhưng cũng phải trở thành người hữu dụng, không thể giống như lần này kéo chân mọi người. Cái này không chỉ là tôi luyện đối với chính con, mà còn là vì để bảo vệ người mà con muốn bảo vệ, chẳng lẽ con nguyện ý nhìn thấy người thân của mình vì bảo vệ mình mà bị thương, thậm chí chết đi sao?"


Toàn Cơ môi giật giật, không lời nào để nói.

Chuyện lần này quả thật cho nàng một đả kích vô cùng lớn, trước kia nàng đều sinh hoạt trong thế giới của mình, lười liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Sau lại mới biết được, thế giới bên ngoài căn bản không phải có chuyện như vậy. Thì ra nàng thật sự cái gì cũng không biết.

Sở Ảnh Hồng thấy nàng nửa ngày không nói chuyện, vì thế cũng không nói gì.

Có một số việc nói nữa ngược lại là không tốt, nhất là nàng còn nhỏ như vậy.

Cách nửa ngày, tiểu nha đầu bỗng nhiên ở trong lòng giật giật, giống như một tiểu động vật mềm mại, nhẹ nhàng ôn nhu giữ chặt tay nàng, thấp giọng nói: "Hồng cô cô, con muốn làm một người hữu dụng. Không muốn lại kéo chân mọi người."

Sở Ảnh Hồng trong tâm cực kỳ vui sướng, nắm lại bàn tay nhỏ bé của nàng, ôn nhu nói: "Hồng cô cô sẽ dạy con rất nhiều thứ. Sau khi trở lại Thiểu Dương Phong, liền cùng Hồng cô cô học tập đi."


Toàn Cơ yên lặng gật đầu, sau một lúc lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu, "Hồng cô cô, trước tiên con muốn học thải kiếm phi. Được không nha?"

Sở Ảnh Hồng bật cười: "Được. . .  Cái gì cũng đều tùy con. Nhưng mà Toàn Cơ, cái này không gọi là thải kiếm phi mà gọi là ngự kiếm phi hành. . ."

Nói xong, nàng cố ý hơi khuỵu chân xuống, kiếm dưới chân liền giống như con rắn ở trong không trung vặn vẹo đảo quanh, lúc cao lúc thấp, lúc trái lúc phải. Bên cạnh mây mù tựa như tấm sa mỏng màu trắng, bị lợi kiếm cắt qua, từ trên tóc các nàng bay lướt qua, từ trên kẽ tay nghịch ngợm chui qua.

Toàn Cơ vui vẻ cười ha hả.

Đang trong tiếng cười, mọi người đã trở lại Thiếu Dương phái xa cách gần nửa tháng.

Đến Thiểu Dương Phong, Sở Ảnh Hồng liền cùng Đông Phương Thanh Kỳ thượng đỉnh núi tìm chưởng môn nhân.
Tính toán thời gian, còn có hai ngày nữa trâm hoa đại hội sẽ chính thức bắt đầu, người trong các môn phái khác hẳn là đã lục tục tề tựu. Trong lúc này chuyện tình quá nhiều, chuyện tá túc của mọi người, sửa sang lại võ trường, bố trí ổn thỏa cho thiên cẩu, vân vân, đều không thể khinh suất.

Nhóm người lớn lo việc chính sự, tiểu hài tử liền tự mình ở một bên chơi đùa.

Toàn Cơ thoáng cái liền vội vã về nhà tìm mụ mụ cùng Linh Lung, Chung Mẫn Ngôn tự nhiên cũng phải đi bái kiến sư mẫu, về phần Vũ Tư Phượng, hắn vốn muốn đi tìm sư phụ, lại bị hai người cứng rắn kéo đi, bảo là muốn giới thiệu Linh Lung cho hắn nhận thức, từ Thiết Tam giác biến thành Thiết tứ giác hảo bằng hữu.

Bất đắc dĩ không lay chuyển được bọn họ, Vũ Tư Phượng đành phải đi theo. Kỳ thật hắn cũng không dám nhanh như vậy tìm sư phụ bọn hắn, mặt nạ của mình hỏng rồi, còn bị thật nhiều người thấy được mặt, còn không biết bọn họ muốn quở trách như thế nào nữa, nhất thời có thể kéo dài liền kéo dài.
Toàn Cơ vừa về tới viện lạc quen thuộc liền trái phải nhìn xem, một mặt kêu: "Nương, Linh Lung! Ta đã về rồi!"

Vừa dứt lời, cửa đột nhiên bị người đá văng, một thân ảnh nhỏ xinh rất nhanh nhào ra, dùng sức dính vào trên người nàng, suýt nữa khiến nàng lảo đảo.

"Toàn Cơ Toàn Cơ Toàn Cơ! Tỷ nhớ muội muốn chết! Cuối cùng đã trở lại!" Linh Lung ôm chặt lấy cổ nàng, kêu vang trời.

"Linh Lung. . . Muội thở không nổi. . . Lỗ tai cũng muốn điếc. . ."

Toàn Cơ nhỏ giọng kháng nghị hiển nhiên không có bất kỳ hiệu quả gì, Linh Lung dính chặt trên người nàng, từ đầu đụng đến chân, kích động nước mắt lưng tròng, ra sức hỏi: "Nguy hiểm không? Muội không sao chứ? Ta lo lắng gần chết, vẫn đều ngủ không ngon! Mau cho ta xem xem tay chân có phát sinh gì không!"

"Ta không, không có việc gì. . ." Bị nàng ép đến đầu cháng váng não trướng, bản lãnh của Linh Lung so với yêu ma còn lợi hại hơn.
Linh Lung lại ôm nàng la to nửa ngày, lúc này mới phát hiện đứng ở phía sau Toàn Cơ hai nam hài tử đang ngây ra như phỗng.

"A, tiểu Lục tử!" Linh Lung lại bắt đầu hưng phấn giống như cắt tiết gà, tiến lên ôm cổ hắn, cũng là từ đầu đụng đến chân, xác nhận tay chân hắn đều còn tồn tại.

Chung Mẫn Ngôn đã sớm biết tính tình của nàng, chỉ có cười khổ, sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói: "Chúng ta không có chuyện gì, ngươi cũng đừng kêu. Toàn bộ Thủ Dương Sơn chỉ nghe một mình ngươi rống."

Vũ Tư Phượng ở phía sau khụ một tiếng, quả thật! Hắn nhỏ giọng thở dài: "Ai, Trung Nguyên, nữ hài tử!"

Uổng cho bọn sư huynh đệ cả ngày hướng tới Trung Nguyên nữ hài tử ôn nhu ngại ngùng, nếu để cho bọn họ biết Toàn Cơ lười biếng Linh Lung mạnh mẽ, chỉ sợ tròng mắt cũng muốn rơi xuống đất.
Linh Lung đã sớm nhìn đến thiếu niên thanh tú tuấn lãng bên cạnh Chung Mẫn Ngôn rồi, nàng tai thính, nghe được hắn nói thầm, không khỏi lông mày dựng đứng, quát: "Ngươi nói cái gì! Trung Nguyên nữ hài tử làm sao? !"

Vũ Tư Phượng sờ sờ mũi, thực thức thời, "Không, không có gì. . ."

Linh Lung cong miệng lên, học ngữ điệu cổ quái của hắn: "Không, không có gì ~~ tiếng Trung Nguyên nói còn không xong, còn nói cái gì Trung Nguyên nữ hài tử! Này, ngươi là ai a?"

Vũ Tư Phượng cảm thấy đau đầu, muốn trốn cũng không được, muốn đáp lại thì không tình nguyện, chính buồn bực, Chung Mẫn Ngôn hảo tâm giúp hắn giải vây.

"Đây là đệ tử Ly Trạch cung, gọi là Vũ Tư Phượng. Chúng ta ở giữa đường gặp phó cung chủ Ly Trạch cung, lệnh Tư Phượng ở lại giúp chúng ta bắt yêu. Hắn là hảo bằng hữu của chúng ta, dọc đường đi giúp chúng ta rất nhiều, Linh Lung ngươi đừng nổi giận đùng đùng như vậy."
Toàn Cơ vội vàng gật đầu, nàng rốt cuộc cũng tìm được cơ hội chen vào, "Đúng vậy đúng vậy, Linh Lung! Tư Phượng là hảo bằng hữu, tỷ sẽ thích hắn."

Linh Lung ra sức dậm chân, vội la lên: "Ta không thích! Mới không thích! Chán ghét muốn chết, dựa vào cái gì hắn có thể đi bắt yêu, các ngươi đều có thể đi, riêng ta phải ở nhà phát ngốc! Chán ghét! Ta rất nhanh liền buồn muốn chết!"

Toàn Cơ đành phải ra sức khuyên nàng.

Đang lúc huyên náo tưởng không thể nào dừng được, chợt nghe ở viện môn truyền tới một giọng cười: "Sư muội đừng náo loạn, để sư phụ biết, người sẽ lại phạt ngươi."

Linh Lung vừa nghe phụ thân liền chân nhũn ra, đành phải không cam lòng dụi mắt, oán hận nói: "Đại sư huynh lại dùng phụ thân tới dọa ta!"

Toàn Cơ vội vàng quay đầu, quả nhiên người tới là Đỗ Mẫn Hành. Nửa tháng không thấy, hắn thần sắc so với trước kia quả thật tốt hơn rất nhiều, nhất là tẩy đi hết hương vị nho toan thư sinh lúc trước, trổ mã thành một loại phong thái ôn nhã ổn trọng.
Hắn nhìn thấy Toàn Cơ, không khỏi mỉm cười, ôn nhu nói: "Toàn Cơ, các ngươi cuối cùng đã trở lại. Sư nương cùng Linh Lung sư muội cả ngày nhớ nhung đấy."

Trong toàn bộ Thiếu Dương phái, trừ bỏ cha mẹ cùng Linh Lung, Toàn Cơ thân nhất chính là đại sư huynh Đỗ Mẫn Hành, thấy hắn đến vội vàng nghênh đón, kêu đại sư huynh không ngừng.

Đỗ Mẫn Hành yêu thương xoa xoa đầu nàng, cười: "Vào đi thôi, kể chúng ta nghe kinh nghiệm bắt yêu. Vị này. . . Tiểu huynh đệ là . . . ?"

Vũ Tư Phượng thấy hắn ta đang nhìn mình, nhìn lại Toàn Cơ lôi kéo cánh tay hắn ta, không biết như thế nào có điểm phản cảm, lập tức chắp tay lãnh đạm nói : "Tại hạ, đệ tử, Ly Trạch cung, Vũ Tư Phượng."

Đỗ Mẫn Hành mỉm cười, cũng không thèm để ý đến thái độ lãnh đạm của hắn, chỉ khuyên mấy hài tử vào nhà nói chuyện.
Linh Lung vừa nghe muốn kể kinh nghiệm bắt yêu, hăng hái vọt vào phòng trước tiên, còn quay đầu hướng bọn họ vẫy tay: "Mau vào nha! Toàn Cơ, tiểu Lục tử, Tư Phượng! Ta muốn nghe các ngươi kể chuyện bắt yêu!"

Liền cao hứng như vậy, sớm đã quên cùng Vũ Tư Phượng trước đó tranh chấp, thực sảng khoái tiếp thu hảo bằng hữu mới này.