[Quyển 2] Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta

Chương 37: Thái tử long tộc cần ta công lược (5)



Tìm ra nữ nhân trong lòng Kỳ Ngộ quả thực không dễ. Cô đi dò thám nguyên đám con dân long cung mà không một ai biết người trong lòng Kỳ Ngộ là ai. Hỏi đến thân tín thân cận nhất với Kỳ Ngộ là Đa Đa. Mới đầu hắn còn lắc đầu không có đáp án cho cô. Nhưng sau đó đột nhiên hắn nhớ ra chuyện gì. Bất ngờ nói cho cô biết.

" Ta nhớ ra rồi! Lúc ta cùng ngài ấy đi ngang qua Miêu tộc. Hình như ngài ấy có gặp qua cô công chúa Miêu tộc. Vị công chúa đó hình như cũng rất thích ngài ấy. Không chừng người trong lòng mà ngài ấy nói lại là cô công chúa đó đó! ".

Đa Đa mải miết nói mà không để ý sắc mặt của cô lúc này sa sầm. Chính xác là cô đang ghen. Không thể nào mà nghe nổi nữa. Cô đem theo tâm trạng bực dọc buồn chán bỏ đi.

Đa Đa ngẩng đầu lên chỉ thấy bóng lưng cô bước đi thênh thang. Hắn gãi gãi đầu khẽ nhún vai lắc đầu không hiểu. Nữ nhân đúng là loài sinh vật khó hiểu nhất!

Mấy ngày sau đó, Kỳ Ngộ vẫn như thường ngày uống loại thảo dược mà cô đưa cho. Cầm loại cỏ có màu xanh tím trên tay ngắm nhìn, kì thực hắn chưa bao giờ nhìn thấy thứ này ở các bộ tộc khác. Đúng là đồ ở chỗ nữ nhân đó luôn rất kì bí! Rất mới lạ!

Nghĩ đến nữ nhân tên Vương Kỷ kia, bất giác Kỳ Ngộ rơi vào trầm tư. Trong vô thức vậy mà khóe miệng khẽ nhếch lên lúc nào không hay. Lúc nhận ra hắn chợt giật mình bừng tỉnh. Tự mình nhắc nhở chính mình.

' Mình làm sao vậy? Sao lại vô thức nghĩ đến cô ta? ".

Nhưng nói ra cũng thật lạ. Đáng lẽ ra tầm này cô phải đến điều trị theo phương pháp châm cứu cho hắn rồi chứ? Lại vẫn chưa xuất hiện. Hắn đang mong ngóng điều gì?

Kỳ Ngộ không còn hiểu được chính hắn nữa rồi! Rốt cuộc thì nữ nhân kia đã làm gì trên người hắn. Để hắn ngu ngơ đến như vậy!

Đầu óc suy nghĩ rối bời lại bị âm thanh của thuộc hạ Đa Đa bước vào làm cho giật mình, cây cỏ trên tay cũng vì thế mà rơi xuống.

" Thái tử! Ngài đang suy nghĩ điều gì vậy? ".

Ngươi...bước vào không báo trước sao? ". Kỳ Ngộ hơi nhăn mày, có chút nghiêm khắc.

Nhưng đây nào có phải bộ dáng ngày thường của hắn. Nói chuyện lúng túng, khó hiểu.

Đa Đa cũng phải nhướn mày hỏi lại.



Bình thường thuộc hạ vào đâu cần bẩm báo đâu ạ! Thái tử, ngài có tâm sự sao?".

Kỳ Ngộ bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận, phất tay hắng giọng.

'Không có! Ngươi không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta! ".

" V..âng! ". Đa Đa khó hiểu định nhấc chân rời đi, lại chợt nghĩ ra chuyện cần nói, hắn quay đầu lại bẩm báo.

Phải rồi thái tử! Suýt chút nữa thuộc hạ quên không nói. Vương Kỷ cô nương đã rời khỏi long cung rồi ạ! ".

" Rời khỏi rồi? ". Kỳ Ngộ khẽ cau mày, ngón tay khẽ động.

" Đúng là vậy! Thuộc hạ nghe nói cô ấy thưa với Long vương là còn thiếu một vị thuốc để trị bệnh cho ngài. Cho nên ra ngoài tìm rồi ạ! ".

Đa Đa thấy thái tử nhà mình rơi vào trầm ngâm, cũng tự giác lui xuống.

Không hiểu sao khi nghe đến cô đã rời đi, mặc dù biết là cô sẽ còn quay lại nhưng Kỳ Ngộ hắn vẫn cảm thấy trống trải. Hắn rốt cuộc...bị làm sao vậy? Hắn đây là...đã dao động rồi sao? Ngoại trừ người đó...hắn chưa từng rung động với bất kỳ cô nương nào. Vậy mà...hắn lại rung động rồi sao?

Không được! Hắn không thể bội hứa! Hắn đã hứa với nàng ấy...sẽ quay trở lại thành thân cùng nàng ấy! " Cô nhóc hay thích khóc ", nàng đang ở đâu?

Nữ nhân hồng y bước đi trong gió đêm. Xuyên qua rừng cỏ u tối xào xạc về đêm. Trăng hôm nay lên cao, sáng tỏ thấy rõ. Chiếu xuống thân ảnh thiếu nữ với dáng người mảnh mai yểu điệu. Ngay bên tai nữ nhân là một con cữu vỹ hồ nhỏ như cục bông trắng muốt đang bay lơ lửng qua lại.

Vừa đi, 009 không ngừng ở bên tai cô mà lảm nhảm.

[ Kí chủ! Cô đây là giận dỗi Kỳ Ngộ nên mới bỏ đi sao? Đây thật không giống tác phong làm việc của kí chủ mà ta quen biết vậy? Đáng lẽ ra cô phải ở bên cạnh Kỳ Ngộ nhiều hơn, bám dai như đỉa, làm cho hắn quen với sự tồn tại của cô mới đúng chứ! Cô đây là...mà khoan! Hướng mà cô đi là Miêu tộc? Cô tính đi đánh ghen đấy à! ].

Ôi trời đất ơi! Hệ thống nó bắt đầu sợ con người của kí chủ này rồi nha! Không nghĩ kí chủ nhà nó lại điên cuồng trong tình yêu như vậy đấy! Ôi sợ quá! Sợ quá!

" Mi nghĩ đi đâu đó! Ta chỉ là đang đi tìm vị thuốc còn thiếu trong phương thuốc giải độc mà thôi! Ai mà biết cây cỏ thuốc đó lại ở Miêu tộc đâu! ".



Nghe cô nói, hệ thống nửa tin nửa ngờ. Nó không tin là cô lại không giận không ghen. Nhìn vẻ mặt. nghiêm túc của cô, ánh mắt quyết liệt. Nó có chút không quen.

Trường Lạc chỉ nói thật có một nửa. Thực tình mà nói, cô cũng là nhân cơ hội này muốn đi xem xem, rốt cuộc nữ nhân trong lòng hắn- cái cô công chúa Miêu tộc gì đó là người như thế nào, lại có thể khiến cho hắn tâm động như vậy! Xung quanh thậm chí không có bóng dáng một nữ nhân nào khác! Nói thật...cô đúng là ghen rồi! Ghen thật rồi! Ai bảo anh ở những thế giới trước rõ ràng chỉ yêu mình cô, trước sau như một. Lại bởi vì tới thế giới này trước cô mà đi yêu người khác. Đúng là cô có chút khó chịu!

Có chút đau nhói ở tim.

Dù cô đã nói ra lí do nhưng hệ thống nó vẫn bày ra cái dáng vẻ không thể tin tưởng.

Chờ cho tới lúc hai người một người một hệ thống bước chân vào lãnh địa của Miêu tộc. Nơi mà cô đến đầu tiên lại là chợ người thú.

Thời gian bây giờ đã là đêm tối. Khu chợ nổi ở đây lại vô cùng tấp nập. Đèn lồng được treo ngập tràn khu phố. Lúc này cô chú ý đến một đoàn người xô đẩy nhau chạy đến một chỗ nào đó. Cô cũng bị đám người đùn đẩy mà dù không có chủ đích cũng đành bị kéo vào.

Trước mặt cô đang là một nơi giống như đấu trường. Có một khán đài lớn hình tròn, xung quanh khán đài đều bị người bao vây. Những con mắt ở đây ai nấy đều hai mắt sáng quắc, tràn đầy phấn khích mà lần lượt đặt tiền cược vào trong bát của người chủ trì. Cô quay ngang quay ngửa nhìn liếc bọn họ. Cũng không rõ hành động của bọn họ là đang tính làm gì. Đánh cược sao?

Lúc này người chủ trì là một ông chủ thân hình to béo tròn trĩnh. Trên đầu ông ta mọc ra hai cái tai mèo. Phải! Người ở đây ai cũng có hai cái tai mèo ở trên đầu. Ở thế giới này chỉ những người có nội đan mạnh mẽ, lại cộng thêm tu vi lớn mạnh mới có được hình dáng của con người mà không để lộ đặc điểm nào của loài thú. Ví như cô, Kỳ Ngộ, nam chính Tích Dương.

Những người tới đây xem phần lớn đều là cá cược trận đấu. Ông chủ ở đây bắt đầu cho người đem ra một cái lồng sắt lớn bị khăn đen bịt kín không thấy được gì.

Ông chủ ở đây cũng biết cách tạo bất ngờ đấy chứ. Không để mọi người chờ đợi lâu, ông ta vén khăn lên, lập tức người bị nhốt trong lòng hiện ra. Là một nam nhân với thân thể cường tráng. Thân trên để trần, có thể nhìn rõ từng bắp tay cuồn cuộn của hắn. Nam nhân gục mặt xuống, lúc ngẩng đầu lên để lộ con ngươi màu xanh lục, đôi mắt đầy vẻ giận dữ không cam nguyện mà trừng mắt nhìn đám người đang xem hắn. Vừa hay ánh mắt hắn dừng lại ở chỗ cô.

Lúc này ông chủ mới mở miệng cười nói:

'Đây chính là người thú mới ở chỗ ta. Hắn là người sói mạnh mẽ đó! Hôm nay ta sẽ để hắn đấu với những con mãnh thú trước đó! Nào nào! Mọi người hãy đặt cược xem hắn có. thắng được không? ".

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt ông chủ trở nên nham hiểm, quay sang đánh mắt ra hiệu cho đám thuộc hạ của mình mở lồng ra. Sau khi cửa lồng được mở ra cũng đồng thời hai ba con mãnh hổ cũng được thả ra.

Nam nhân kia bị bắt ép ra khỏi lồng. Đối diện trước mắt là ba con mãnh hổ hung dữ. Cùng lúc mặt trăng trên trời lên cao. Hắn ngẩng đầu lên gầm lên một tiếng giận dữ. Lập tức cả người hắn hóa hình thành một con sói trắng nhảy lên trước bắt đầu tấn công những con hổ. Nhìn cách liều mạng để giữ mạng của hắn, Trường Lạc rơi vào trầm tư.