Sau khi Trịnh Bình rời đi, Đặng Tuyết ngập ngừng nửa muốn nói nửa không, làm Dạ Cô Tinh vừa bất lực vừa buồn bực.
Thật là nhiều việc!
Mặc dù trong lòng hiểu rõ, cái vị trí phu nhân này không dễ làm, nhưng cũng không lường trước được là sẽ bận như thế này, suy cho cùng, cô vẫn là thích làm một bà chủ vung tay giao quyền cho cấp dưới hơn, sống nhàn nhã qua ngày.
Dạ Cô Tinh tự nhiên lại thấy rất thương cho Kỷ Tình, ngày nào cũng vướng vào một đống chuyện vặt vãnh, ba đầu sáu tay cũng không thể nào giải quyết nổi.
Lúc đầu, cô còn cảm thấy lạ khi thấy Kỷ Tình ham quyền lực lại nỡ giao quyền quản lý hai bộ phận cho Trịnh Bình, xem ra là lực bất tòng tâm nên mới phải làm vậy.
Sau khi Dạ Cô Tinh tiếp quản, cô đã quyết liệt chấn chỉnh sáu bộ phận, bắt đầu từ sổ sách đến việc bổ nhiệm nhân sự, điều chỉnh, kiểm soát một số khía cạnh chính. Sau đó, cô lại bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc thôi nôi, vì vậy còn không kịp tiến hành cải cách quy trình vận hành nội bộ.
Người của các bộ phận chỉ có thể tạm thời tuân theo các quy tắc trước đây để làm việc, những vấn đề lớn nhỏ sau khi thông qua Đặng Tuyết mới trình đến Dạ Cô Tinh.
Xem ra, công việc cải cách quản lý nội bộ phải tiến hành ngay rồi. Dạ Cô Tinh ngầm hạ quyết tâm, cô thực sự không thể miễn cưỡng làm theo cường độ công việc dày đặc như thế này.
Đặng Tuyết gật đầu, “Anh ta đến cùng gia tộc Rothschild.”
“Không tiếp.” Từ chối thẳng thừng.
“Nhưng anh ấy không phải người của gia tộc Rothschild…”
Dạ Cô Tinh xua tay ngắt lời Đặng Tuyết, “Nhà họ An không có liên quan lợi ích với nhà Rothschild, nên không cần tốn thời gian gặp gỡ làm gì.”
“Không phải là xã giao giữa các gia tộc, cũng không liên quan đến tranh chấp quyền lợi, hình như anh ấy… có một số chuyện riêng cần bàn với cô!”
Dạ Cô Tinh chợt nhận ra có gì đó không ổn, ngẩng đầu nhìn Đặng Tuyết, ánh mắt rất mơ hồ, một lúc lâu sau mới nói: “Hôm nay cô rất khác.”
Đặng Tuyết cười co rụt cổ lại, “Xin lỗi vì đã tự đưa ra ý kiến.”
“Người có thể khiến cô như vậy, tôi cũng muốn thử gặp một lần.” Dạ Cô Tinh bận tối mắt mà vẫn thong dong, trong mắt lóe lên một chút hứng thú, có chút tinh nghịch.
Một tia sáng lóe lên trong mắt: “Cảm ơn cô chủ.”
Dạ Cô Tinh đưa tay ra, “Đưa thiếp mời cho tôi.”
Đặng Tuyết cười đưa lên, Dạ Cô Tinh mở ra nhìn, nhíu mày: “Cohen?”
“Anh ấy là thần tượng của tôi!”
Dạ Cô Tinh đã hiểu, đặt bái thiếp sang một bên, “Mời anh ta vào phòng khách.”
Dáng người cao lớn ngược ánh sáng dần dần đến gần, sống mũi cao, hốc mắt sâu, làn da trắng nõn, lỗ chân lông không nhỏ như người phương Đông, là một người ngoại quốc điển hình.
Dạ Cô Tinh từ ghế sô pha đứng dậy, cả hai bắt tay và buông ra ngay.
Cohen theo thói quen mở rộng vòng tay, muốn nhiệt tình ôm người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình, Dạ Cô Tinh lùi lại nửa bước thể hiện rõ ràng ý từ chối nhưng cũng không khiến người ta xấu hổ.
Cohen thản nhiên ngồi trên ghế sô pha, không có sự gò bó như những vị khách bình thường, thay vào đó là phong thái ung dung tự tại, khiến Dạ Cô Tinh có phần kính nể.
Vì cô đã quen nhìn thấy mấy người luôn kính sợ và nể nang, đôi khi được tự do bình đẳng, nói năng thoải mái lại trở nên đáng quý.
Như người ta hay nói, những thứ quý hiếm thường đắt đỏ.
Anh ta và Eli có quan hệ tốt, lần này có thể đặt chân lên Chiêm Ngao, cũng là được thơm lây từ gia tộc Rothschild.
Với tính tò mò, anh ta chỉ muốn được mở mang tầm mắt, xem căn cứ địa huyền thoại của gia tộc bí ẩn đó như thế nào, còn tiệc thôi nôi thì anh ta hoàn toàn không quan tâm.
Vì vậy, ba ngày trước bữa tiệc, anh ta đã theo Ali đến hòn đảo và được bố trí ở tại phòng dành cho khách, cho đến hôm bữa tiệc đầu ngày, anh ta đã đi thăm thú khắp nửa cái hòn đảo, thấy được rất nhiều kỳ quan tuyệt mỹ!
Hòn đảo này, khắp nơi tràn ngập thần bí, mỹ lệ và tàn khốc cùng tồn tại, bị một cái gọi là “Tộc quyền” bao trùm lên, cho nên anh ta đã thấy được rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi——
Ví dụ như, một chồng nhiều vợ, đích thứ phân chia…
Thế nhưng, nơi này giàu có tới mức không tưởng.
Cảm giác như ở nơi này, thời gian ngừng, lịch sử quay lại, lạc hậu và tiên tiến cùng tồn tại, mâu thuẫn nhưng lại hài hòa tới mức quỷ dị.
Ngày mở tiệc, anh ta đi cùng gia tộc Rothschild vào hội trường, ngay khi bước vào cửa, anh ta gần như kinh ngạc mà nhìn những nam thanh nữ tú đông đảo đang trò chuyện vui vẻ trước mắt.
Top 20 người giàu nhất toàn cầu trong bảng xếp hạng Forbes, anh ta thấy được mười bốn người, năm người đứng đầu đều xuất hiện; còn có ông trùm dầu mỏ Trung Đông, ông trùm sòng bạc Alaska, các thế lực siêu giàu sừng sỏ, thậm chí thế lực Mafia uy tín lâu năm của Italy cũng phái người đến đây chúc mừng, lại càng không cần phải nói những người muôn hình muôn vẻ còn lại, không phú thì quý, nhưng đều là những “Đại nhân vật” cả!
Đây quả là một bữa tiệc có một không hai, mà anh ta, thậm chí gia tộc Rothschild trước giờ luôn hô phong hoán vũ đều biến thành vật làm nền.
Thẳng đến một khắc này, Cohen mới hiểu được, vì sao tại Phố Wall, thậm chí toàn bộ nước Mỹ, ba chữ ‘nhà họ An’ lại làm cho người ta kiêng kị như thế.
Anh ta cứ tưởng đây đều là những tin đồn làm quá mà thôi, lại không ngờ, khi tận mắt nhìn thấy hết thảy, anh ta như bị sự thật giáng cho một cái tát vang dội.
Chiếm cứ nguyên một hòn đảo, xưng bá thế giới hắc đạo, anh ta rất chờ mong, hi vọng có thể được chiêm ngưỡng phong thái của người lãnh đạo mạnh mẽ.
Cuối cùng, anh ta thấy được bóng dáng cao lớn thẳng tắp của người đàn ông, anh có đôi mắt sắc bén như chim ưng, ẩn chứa lạnh lùng và thiết huyết, chỉ có lúc nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, mới có thể biểu lộ ra dịu dàng ẩn giấu.
Trong nháy mắt đó, anh ta cảm giác như mình nhìn thấy đóa hoa hồng nằm bên cạnh nằm hùng sư đang chợp mắt—— hoa hồng đâm người, hùng sư đoạt mệnh!
Làm một đạo diễn, anh ta bắt đầu sinh ra cảm xúc mãnh liệt, muốn dùng ống kính để vĩnh viễn lưu giữ một màn này trên màn ảnh, không suy bất bại, vạn cổ trường tồn.
Bởi vì, đáng giá.
Anh ta tin tưởng vững chắc, tất cả những người nhìn qua một màn này, đều sẽ cảm động vì sự thiết huyết nhu tình ấy.
Nhiều khi, thứ đánh sâu vào linh hồn, làm mọi người rung động, chính là mâu thuẫn ——
Hoa hồng và hùng sư, nam và nữ, chẳng phải rất thú vị sao?
Anh ta đã tìm được linh cảm, mừng rỡ như điên, thuận tay cầm qua một tờ giấy ăn, ghi chép lại luồng suy nghĩ phức tạp rối ren trong đầu mình.
Sau bữa tiệc, anh ta tự giam mình ở trong phòng, không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, rốt cục vào mười một giờ đúng đêm ngày thứ năm, hoàn thành kịch bản “Rose & Lion”.
Anh ta rốt cục cũng có thể ngủ ngon giấc, tỉnh lại lần nữa, đã qua hai ngày, gia tộc Rothschild đã rời đảo từ lâu, chỉ còn một mình anh ta ở lại.
Lấp đầy chiếc bụng đói, thay một bộ đồ mới, còn xức nước hoa, dùng gel chải tóc, cố gắng để chính mình càng thêm thân sĩ hơn, sau đó nóng lòng đưa bái thiếp.
Liên tiếp ba lần đều bị từ chối, anh ta càng bị áp chế thì bùng nổ lại càng mạnh.
Bởi vì, nhân vật nữ chính anh ta hài lòng nhất đã xuất hiện, hoặc nói cách khác, kịch bản này vốn là tạo ra dành riêng cho cô.
Linh cảm đã lặng lẽ rời xa anh ta ròng rã bảy tháng trời, lại lần nữa trở lại bên cạnh anh ta, làm anh ta mừng rỡ như điên, thậm chí còn thấy được bức tượng vàng của giải Oscar đang vẫy tay với mình.
“Cho nên, anh muốn mời tôi đóng phim?”
Dạ Cô Tinh nghe anh ta kể xong đầu đuôi sự việc, có chút kinh ngạc.
“Đúng thế. Tôi biết, cô là một diễn viên hết sức xuất sắc.”
Hai từ anh ta dùng chính là “diễn viên”, mà không phải “minh tinh”.
“Anh xem qua phim tôi đóng rồi sao?”
Mặt mũi Cohen tràn đầy thành kính, đối với điện ảnh, anh ta có loại cảm xúc gần như điên cuồng sùng bái và tôn sùng, gần với địa vị của kinh thánh trong mắt anh ta.
“Đúng vậy. Tôi xem qua “Bầu trời thành phố”, có cả “Yên Chi Lệ” nữa.”
Dạ Cô Tinh cười cười nói, “Cảm ơn.”
“Không.” Anh ta nghiêm mặt, “Tin tưởng tôi, cô thật sự là một diễn viên ưu tú! Tôi nói vậy không phải khen ngợi suông, mà là đánh giá rất đúng trọng tâm.” Cuối cùng, anh ta còn cường điệu, “Tôi là một đạo diễn, xin hãy tin tưởng ánh mắt chuyên nghiệp của tôi.”
“Cảm ơn.” Nàng không kiêu không vội, từ chối cho ý kiến, chỉ có hai chữ mà thôi.
Cohen cảm thấy cô gái này thật thần bí, hơn nữa còn rất mạnh mẽ.
Anh ta quen biết rất nhiều cô gái ưu tú, bọn họ hoặc là tỏa sáng rực rỡ hào quang tại nơi mình làm việc, hoặc là tinh xảo trang nhã trong cuộc sống thường ngày, lại chưa từng có một cô gái nào, có thể giống người trước mắt này, thần bí đến mức khiến cho người ta cúng bái, không tự giác thành kính.
Nhận thức kiểu này, để hai mắt anh ta tỏa ánh sáng, càng thêm kiên định muốn mời Dạ Cô Tinh diễn nhân vật nữ chính.
Nhưng Dạ Cô Tinh lại chậm chạp không chịu trả lời, chỉ là cúi đầu liếc nhìn kịch bản, tư thái lười biếng mà nhàn tản, tựa như đối với tất cả đều thờ ơ, lại vẫn cứ để cho người ta nín thở nhìn chăm chú, không đành lòng quấy rầy.
Thẳng đến khi cô lật qua trang cuối cùng, Cohen đã gấp đến độ vò đầu bứt tai.
“Tin tưởng tôi, chỉ cần cô đồng ý, tượng vàng Oscar sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay!”
Dạ Cô Tinh theo thói quen gõ gõ ngón trỏ tay phải trên mặt bàn, cười mà như không phải cười, “Xem ra đạo diễn Cohen rất có tự tin.”
“Thực lực quyết định lòng tin. Nếu như cô không ngại, có thể gọi ta Joel.” Lúc nói chuyện, hai mắt anh ta tỏa ánh sáng, giống một con thiêu thân nhiệt huyết, cho dù phía trước là lửa cháy hừng hực, cũng sẽ kiên định tiến về phía trước.
“Được, tôi có thể đồng ý…”
Cohen mừng rỡ như điên.
“Nhưng mà, tôi có điều kiện.”
“… Cái gì?” Anh ta có chút choáng váng.
Dạ Cô Tinh đi thẳng vào vấn đề, “Bộ phim này, tôi sẽ đầu tư, nói cách khác, vị trí nhà sản xuất là tôi, còn anh, chỉ là đạo diễn.”