Trong phòng.
Phong Hoa thân thể hơi hơi cứng đờ, thiếu niên ở nàng bên tai nàng khẽ kêu rên lên tiếng: "Lão sư, thả lỏng một chút..."
"Còn không phải do ngươi sao!!!" Nàng cắn răng, thấp giọng nói.
"Ngươi bỏ được sao?" Thiếu niên cặp mắt phượng lưu chuyển ánh nước, tỏ ra đáng thương vô cùng, khẽ cắn cánh môi đỏ bừng hỏi lại.
"Hừ."
Ngoài cửa.
"Lão sư?"
Lâm Yên lại kêu một tiếng, thấy bên trong vẫn không người đáp lại, lẩm bẩm tự nói: "Lão sư rõ ràng bảo ta tan học đem bài tập thu lại đây nha, chẳng lẽ là đi toilet..."
Nói nói xong, nàng vươn tay, hướng tay nắm cửa chậm rãi vặn ra...
Trong văn phòng, không có một bóng người.
Trên mặt bàn cây bút máy lẳng lặng nằm đó, ghế xoay hỗn độn bày biện trên đất.
Chỉ có cửa sổ mở ra, bức màn phong cung đình đẹp đẽ, quý giá bị gió thổi đến hơi hơi lắc lư.
Sau bức màn dày nặng đẹp đẽ quý giá, hoàn mỹ đem thân ảnh hai người che lấp.
Hai người quần áo rối loạn, thân thể thân mật kề sát khăng khít.
' Mau rút ra. '
Phong Hoa dùng ánh mắt cảnh cáo hắn.
Kết quả...
Quý Trạch chẳng những không có ngoan ngoãn nghe lời, ngược lại to gan lớn mật bắt đầu động...
!!!
Phong Hoa bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt, xém chút không nhịn được hít hà một hơi.
Ở phía trước, Quý Trạch cúi đầu, hôn lấy môi đỏ của nàng, đem tiếng kinh hô trong miệng Phong Hoa nuốt vào bên trong...
Nhìn văn phòng rộng lớn an tĩnh, Lâm Yên trong lòng sinh ra một chút cảm giác kì quái, nhưng cụ thể lại không thể nói ra quái quái ở nơi nào.
Nữ sinh mặc váy lam dài bước trên đôi chân nhỏ dài tế chân chậm rãi đi vào bên trong.
Cố tình là động tác của Quý Trạch lại càng thêm lớn mật mà làm càn...
Lâm Yên ngựa quen đường cũ đem bài thi đang ôm trong lòng ngực đặt ở trên bàn làm việc.
Trước khi đi, còn thuận tay đem ghế dựa dựng lên chỉnh tề.
Làm xong hết thảy, Lâm Yên mới nện bước uyển chuyển nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Cửa một lần nữa đóng lại.
Hai đạo thân ảnh từ bên trong bức màn song song ngã xuống ra...
Khi triền miên, thiếu niên thấp giọng ở nàng bên tai lăn qua lộn lại kêu, một lần một lần ' Nhan Nhan ', ' lão sư '...
Thật lâu sau.
Phong Hoa nhấc chân lười nhác đá đá Quý thiếu gia: "Tránh ra."
"Ta không." Thiếu niên ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ngực, căn bản không nghĩ buông tay, đầu chôn bên cổ Phong Hoa, bình phục dư vị sau một khắc cực hạn đầy kɦoáı ƈảʍ vui sướng.
Lời này, nói chưa dứt lời.
Vừa nói, Quý thiếu gia làm nũng càng thêm hăng say.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, mắt phượng lóe lên ánh sáng blingbling, sáng lấp lánh nhìn Phong Hoa nói: "Lão sư, chúng ta lại thêm một lần đi, được không?"
Nói như vậy, Quý Trạch cảm thấy chính mình giống như lại...
"Được không sao, Nhan Nhan?"
Thiếu niên mắt phượng tràn đầy du͙ƈ vọиɠ, chớp chớp nhìn nàng, cũng chỉ thiếu không có vẫy đuôi thôi .
"..."
Người trẻ tuổi, thể lực cũng thật tốt, nhanh như vậy lại...
Phong Hoa kéo kéo khóe môi: "Lăn."
"Ai, lão sư thật vô tình với người ta nha."
Thiếu niên hơi hơi cong lên khóe môi thành một cái độ cung ủy khuất, chợt buồn bực hỏi: "À, ngươi cùng tên bạn trai kia có thể chia tay đi, được không?"
Thì ra vẫn còn khúc mắc chờ nàng giải thích sao.
Phong Hoa câu môi, trước vẻ mặt chờ mong thiếu niên, lộ ra một nụ cười gian xảo: "Tạm thời thì còn chưa được."
Quý Trạch: "...Nhưng mà chúng ta đều đã làm rồi a."
"Làm thì thế nào?"
Nữ hoàng bệ hạ một bộ dáng ăn xong không nhận người nữa. Ngươi làm gì được ta!?
Ngón tay nhỏ dài xinh đẹp nhẹ nâng lên cái cằm tinh xảo của thiếu niên: "Ta cảm thấy như bây giờ liền khá tốt."
Câu nói này rốt cuộc cũng chạm đếm mấu chốt cuối cùng, thiếu niên oán hận nghiến răng nghiến lợi, hai tay bóp vòng eo nhỏ, gằn từng chữ một nói:
"Ta đây liền làm tới khi nào ngươi đồng ý cùng hắn ta chia tay mới thôi!"