Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 396: Phiền Não Của Dương Sơn





Nằm ngoài dự đoán của mọi người là, sau khi Lục Duệ nói ra những lời này, không ai cảm thấy bất ngờ, tất cả các cán bộ nhìn hắn với ánh mắt rất bình thường, ngay cả phó bí thư huyện ủy Dương Sơn cũng có chút ngượng ngùng lúc lắc mông, dập tàn thuốc.
Trong mắt những người này, Lục Duệ chẳng qua là một thanh niên vừa ra trước, có lẽ là vận khí tốt hoặc là nhờ nguyên nhân khác, một bước lên trời thành một huyện trưởng.

Bọn họ tất nhiên cũng đều biết chuyện Lục Duệ tới cục giáo dục điều nghiên, tình trạng giáo dục của huyện Cẩm Phú có bộ dáng gì thì trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, Lục Duệ có thể nói ra như vậy, trong mắt người khác, hoàn toàn chính là một người tuổi còn trẻ nội tâm kích động, muốn biểu hiện.
Trưởng ban tuyên truyền Trương Hải Yến là nữ đồng chí, tất nhiên cũng có chút cảm tính, vươn tay lấy khăn giấy đưa cho Lục Duệ, nói khẽ: "Huyện trưởng Lục, đừng buồn quá."
Có chút ngượng ngùng cười cười, Lục Duệ nói cám ơn, nhận lấy khăn lau mắt rồi nói với các thường ủy: "Ngại quá, để mọi người chê cười rồi."
Bí thư Huyện ủy Lý Minh Hoa mỉm cười nói: "Huyện trưởng Lục nói gì vậy, cậu để bọn nhỏ toàn huyện ở trong lòng, những lão đồng chí chúng tôi làm sao có thể thua cậu? Thế này đi, bên huyện chính phủ soạn kế hoạch, nghĩ biện pháp, ít nhất đem giải quyết vấn đề của trường học, lão Dương, anh thấy sao?"
Nhìn thấy ánh mắt mọi người đều tập trung lên người mình, Dương Sơn cười một tiếng rồi nói: "Tôi tất nhiên đồng ý, điều kiện giáo dục trong huyện chúng ta quả thực quá kém, cần cải thiện."
Lời tuy là nói như vậy, nhưng ánh mắt Dương Sơn nhìn Lục Duệ lại thay đổi.

Huyện trưởng trẻ tuổi này không đơn giản, đừng nhìn hắn hiện tại diễn loại tư thái theo đuổi lý tưởng công bình công chính thường xuyên xuất hiện từ trên người cán bộ thanh niên, nhưng trên thực tế không thể không nói, cách làm này của Lục Duệ khiến cho thiện cảm của người ta giành cho hắn lập tức tăng vọt, dù sao người như vậy mặc dù có chút lý tưởng hóa, nhưng lại cực dễ tiếp xúc, chỉ cần liên quan tới việc công thì Lục Duệ tuyệt đối sẽ được ủng hộ.
Hơn nữa quan trọng nhất là, hiện tại Lục Duệ đã để lại cho người ta một loại cảm giác là ngay thẳng, có gì nói đấy, một khi hắn nếu nói sai rồi đắc tội với ai, mọi người đều sẽ cho rằng huyện trưởng trẻ tuổi này là xuất phát từ công tâm, cũng sẽ không so đo với hắn.

Hơn nữa Lục Duệ nếu có một ngày bởi vì chuyện gì mà giúp ai đó, người đó nhất định sẽ cảm thấy mình nhận một cái nhân tình lớn của Lục Duệ, dù sao khiến một mình có nguyên tắc như vậy giảng tư tình là một chuyện hiếm có.

Cuộc họp thường ủy rất nhanh liền kết thúc, Lục Duệ dùng một phương thức phương thức khác tuyên cáo sự tồn tại của mình với các thường ủy huyện Cẩm Phú.
Khi ra khỏi văn phòng, Dương Sơn cố ý đi chậm lại, tới trước mặt Lục Duệ, có chút áy náy nói: "Huyện trưởng Lục, thật là ngại quá, Dương Húc là con tôi, bình thường tôi công tác bận rộn, lơ là quản giáo, đồng chí Khải Tân đã nói với tôi chuyện vừa rồi, thật sự ngại quá, hôm khác tôi bảo nó tới trực tiếp xin lỗi cậu."
Lục Duệ mỉm cười, lắc đầu nói: "Tôi cũng không có gì, có điều mấy mấy đó thiếu chút nữa thì đánh cả tôi và thư ký tiểu Điền của tôi, tôi rất hiếu kỳ rất hiếu kỳ, người như vậy sao lại được ở đại viện huyện ủy?"
Dương Húc khựng lại, biết con trai khẳng định lại bảo mấy tên bảo vệ hắn chơi với hắn đánh người, bất đắc dĩ gật đầu: "cậu yên tâm, chuyện này tôi khẳng định sẽ cho cậu một câu trả lời."
Lục Duệ gật đầu cười cười rồi xoay người đi.
"Bí thư Dương, làm sao vậy?"
Thấy hai người thì thầm cả nửa ngày, lại nhìn bóng dáng của Lục Duệ, bí thư Ủy ban kiểm tra huyện Mã Hạo Quân đi tới nghi hoặc nghi hoặc Dương Sơn.
Dương Sơn lắc đầu, trong mắt hiện lên một đạo quang mang kỳ lạ.
" Huyện trưởng trẻ con này khó đối phó đấy."
Mã Hạo Quân tuổi chừng 50, vừa đen vừa gầy, lệch hắn với dáng người cao to của Bảo Đức Trung.

Nơi khiến người ta chú ý nhất là mắt hắn, tuy rằng không to, nhưng luôn tạo cho người ta cảm giác rất âm trầm, khi nhìn người ta luôn híp lại, khiến cho người ta không nhìn rõ trong ánh mắt hắn che giấu suy nghĩ gì.
"Đâu chỉ là khó đối phó hắc hắc, hôm nay còn biểu diễn kịch, tôi cảm thấy là hạng trang múa kiếm, ý ở phái công đó."
Dương Sơn gật đầu: "Lão Mã, buổi tối hôm nay cùng lão Bảo tới nhà tôi uống rượu."

Bảo Đức Trung và Mã Hạo Quân nhìn nhau một cái, cười hắc hắc gật đầu.
Trong văn phòng bí thư Huyện ủy Lý Minh Hoa.
" Bí thư, huyện trưởng trẻ con này không biết trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì?"
Trưởng phòng tổ chức Huyện ủy Tần Dương ngồi đối diện bí thư huyện ủy Lý Minh Hoa, có chút nghi hoặc hỏi.
Lý Minh Hoa thản nhiên hút thuốc, bình tĩnh nói: "Bất kể hắn có chủ ý gì, xây trường học tóm lại không phải là chuyện xấu.

Hơn nữa cục tài chính cũng chẳng phải anh quản thì anh lo cái gì."
Tần Dương sửng sốt, lập tức minh bạch ý tứ của Lý Minh Hoa, đúng như hắn nói, dù sao cục tài chính cũng chẳng phải mình quản, loại chuyện này cứ để phó bí thư huyện ủy Dương Sơn phát sầu đi.
Đúng vào lúc này, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Cổ Hoa gõ cửa bước vào, ghé vào tai Lý Minh Hoa thì thầm, Lý Minh Hoa biến sắc.
" Dương Húc này thật đúng là thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa." Sau khi phun ra những lời này, Lý Minh Hoa cười nói với Tần Dương.
Tần Dương có chút kỳ quái nhìn Lý Minh Hoa, chậm đợi câu tiếp.
Cổ Hoa mỉm cười giải thích: "Vừa rồi trước khi cuộc họp thường ủy diễn ra, tiểu tử Dương Húc ở cửa lớn cãi nhau với huyện trưởng Lục, tên kia chắc là nhìn thấy Điền Quốc Cường bên cạnh huyện trưởng Lục, cho nên mới gây sự, không ngờ còn bảo mấy bảo vệ đánh huyện trưởng Lục, nếu không có đồng chí Khải Tân bắt gặp thì không chừng xảy ra chuyện rồi."
Tần Dương ngạc nhiên, nhìn Cổ Hoa rồi buột miệng nói: "Đầu óc Dương Húc có vấn đề à? Đánh huyện trưởng á, hắn muốn tìm phiền toái cho bí thư Dương à?"
Lập tức một trận lắc đầu nói: "Tôi nói huyện trưởng Lục hôm nay sao lại bắt đầu gây phiền phức từ cục tài chính, chắc vấn đề là ở đây."

Lý Minh Hoa lại không cười, nghĩ một lát rồi nhìn về phía Cổ Hoa nói: "Lập tức đuổi mấy tên khốn đó cho tôi, bảo Hồ Đào của cục công an tra mấy này cho tôi, tên nào có án thì bắt giam, không có án thì quan sát kỹ cho tôi, huyện trưởng nà chúng cũng dám động vào à?"
Cổ Hoa gật đầu, loại chuyện này không cần Lý Minh Hoa dặn hắn cũng làm ngay, dù sao thân phận của Lục Duệ cũng sờ sờ ra đó, nếu như tùy ý để chuyện này truyền ra, mặt của toàn bộ huyện ủy huyện chính phủ huyện Cẩm Phú sẽ mất hết.
Tần Dương trầm ngâm một chút, nhìn Lý Minh Hoa nói: "Bí thư Lý, vậy chuyện trường học mà huyện trưởng nói."
Lý Minh Hoa mỉm cười, chậm rãi phun ra một chữ: "Chờ."
Tan làm trở về nhà, phó bí thư huyện ủy Dương Sơn vừa vào cửa đã lạnh lùng hỏi vợ: "Tên hỗn đản Dương Húc đâu?"
Vợ sửng sốt nhìn hắn nói: "Lão Dương, ông làm sao thế?"
"làm sao à?" Sắc mặt Dương Húc khó coi tới cực điểm, chỉ vào nói nói: "Nếu không phải cô chiều nó thì tên hỗn đản này sao có thể to gan lớn mật đến mức này? Bảo nó ra đây, xem tôi trị nó thế nào."
Vợ Dương Húc họ Triệu, nhìn thấy chồng nổi giận như vậy thì có chút khó hiểu nhìn hắn, nói khẽ: "Tiểu Húc gây rắc rối gây rắc rối à?"
Thở dài, Dương Sơn nói: "Gọi điện thoại cho Vân Lương, bảo hắn buổi tối tới đây, ngoài ra cô đi làm mấy mối, lão Bảo và lão Mã tối sẽ tới."
Vợ Dương Húc sửng sốt, biết trong huyện khẳng định đã xảy ra chuyện, nếu như không phải vậy thì chồng cũng sẽ không gọi họ tới nhà, lần trước tụ họp là vì huyện trưởng sắp bị điều đi, mấy người thương nghị đối sách.
Gật đầu đáp ứng, có chút có chút không yên tâm nhìn chồng: "Tiểu húc rốt cuộc gây ra chuyện gì?"
Lời còn chưa dứt, Dương Húc từ trên lầu đi xuống, miệng vẫn lầu bầu: "Mẹ, cha có phải đã về rồi không?"
Dương Sơn không nói gì, bước tới trước mặt Dương Húc, giơ tay tát hắn một cái.
Dương Húc lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã xuống.
"Lão Dương, sao anh lại đánh con?" Vợ Dương Húc hoảng hốt, vội vàng cản Dương Sơn lại.
Dương Sơn hừ lạnh một tiếng, nhìn Dương Húc ngồi dưới đất: "cô đi mà hỏi con trai cô ấy, nó hôm nay khiến bố nó thành trò cười cho thiên hạ.


Lúc chiều, bí thư Lý còn gọi tôi đến, người ta chỉ nói một câu, bảo tôi quản giáo con trai co tốt.

Dương Sơn tôi và Lý Minh Hoa đấu nhau mười năm, lần đầu tiên ở trước mặt người ta xấu mặt như vậy đó, Dương Húc à Dương Húc, mày giỏi lắm."
Dương Húc trong lòng có quỷ, ôm mặt không dám nói gì, Ngưu Lỵ Lỵ ở trên lầu nghe thấy tiếng cũng vội vàng chạy xuống, nhìn thấy cha chồng luôn nho nhã phát hỏa thì cũng không dám nói lời nào, chỉ dám đỡ chồng đứng núp một bên.
Vợ của Dương Sơn cũng sợ hãi, theo bà ta Dương Húc cho dù có gây ra họa thì cũng không có gì nghiêm trọng cả, dựa vào thủ đoạn của chồng, trên cơ bản cũng có thể lấp liếm cho qua được, nhưng không ngờ còn kinh động tới bí thư huyện ủy, việc này chắc không đơn giản.
" Lão dương, tiểu Húc rốt cuộc đã gây ra chuyện gì? Sao đem kinh động tới cả bí thư Lý?" Chắn giữa chồng và con trai, vợ Dương Sơn mở miệng hỏi.
Thở dài, Dương Sơn nói: "Gây ra chuyện gì à? Cô đi mà hỏi con trai bảo bối của cô."
Nói xong chỉ vào Ngưu Lỵ Lỵ và Dương Húc: "Ngày mai mau cút về thị lý mà làm cho tao, tao nói cho mày hay, về sau ít quan hệ với đám lưu manh đó thôi."
Nói xong, phất tay áo bỏ vào thư phòng của mình.
Đau lòng nhìn con trai, vợ Dương Sơn cúi đầu nói: "Rốt cuộc là làm sao? Sao lại chọc cho cha con giận tới vậy?"
Dương Húc lí nhí đáp: "Cũng không có gì, chỉ là hôm nay ở đại viện huyện ủy thiếu chút nữa đánh nhau với người ta, nghe Vương Khải Tân nói, người đó là mới tới mới tới.

Nhưng còn làm sao mà biết được, hắn và Điền Quốc Cường đi với nhau, mà trông còn chẳng lớn bằng con."
"Gì cơ?" Vợ Dương Sơn ngẩn ra, chẳng trách chồng tức đến vậy, mấy ngày hôm trước còn nghe hắn nhắc tới, nếu có thể lôi kéo huyện trưởng tân nhiệm về bên mình thì không cần vất vả đánh nhau với lão Lý, nhưng không ngờ rằng con trai thiếu chút nữa còn đánh nhau với người ta.
Đang muốn lên tiếng thì nghe thấy chuông cửa vang lên, trừng mắt lườm con trai một cái, bà ta xoay người đi mở cửa..