Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 622: Dùng Người Không Khách Quan





" Hạn chế xuất cảnh?"
Một câu của vị nhân viên phá án của Trung kỉ ủy này khiến tất cả mọi người ngây ra, ngay cả La Xuân Kiều cũng ngẩn ra, có chút ngây ngốc nhìn đối phương, theo bản năng hỏi: "Không phải song quy tôi à?"
Không thể trách La Xuân Kiều có biểu hiện xấu hổ như vậy, phải biết rằng nếu như người đến là Ủy ban kiểm tra tỉnh thì cô ta còn không đến mức như vậy, nhưng bỗng nhiên một đám nhân viên phá án của Trung kỉ ủy tới trước mặt cô ta, nói với cô ta rằng không cho phép cô ta rời khỏi thành phố Thanh Giang, đối với La Xuân Kiều mà nói thì giống như sấm nổ.
Chức trách của Trung kỉ ủy là duy hộ chương trình và những pháp quy đảng nội, hiệp trợ ban chấp hành đảng đẩy mạnh xây dựng tác phong đảng, kiểm tra chính sách phương châm lộ tuyến của đảng và tình huống chấp hành quyết nghị, tiến hành giáo dục đảng viên tuân thủ kỷ luật, đưa ra quyết định về bảo vệ kỷ luật đảng; kiểm tra và xử lý án kiện quan trọng hoặc phức tạp của tổ chức đảng và đảng viên trái với điều lệ đảng và pháp quy đảng nội, quyết định hoặc hủy bỏ xử phạt những đảng viên trong án kiện này; thụ lí khống cáo và khiếu nại của đảng viên.

Mà hiện giờ xuất hiện trong phòng họp thị ủy Thanh Giang, chính là tổ điều tra Trung kỉ ủy.
Dưới tình huống bình thường, Trung kỉ ủy đều đốc thúc nhưng án lớn án quan trọng, không phải vụ án cấp tỉnh bộ thì căn bản sẽ không kinh động tới bọn họ, La Xuân Kiều sau khi biết mình bị hạn chế xuất cảnh thì phản ứng đầu tiên chính là anh trai đã xảy ra chuyện, cho nên mới rối loạn lập tức hỏi có phải muốn song quy mình không.
Lời vừa ra khỏi miệng, La Xuân Kiều lập tức tỉnh ngộ mình hỏi ngu ngốc ngu ngốc, đối phương nếu muốn song quy mình thì cần gì phải nói là hạn chế xuất cảnh, trực tiếp mang mình đi cùng Ngô Cương là được.

Quả nhiên, người đó mỉm cười nói: "Tôi là phó tổ trưởng tổ chuyên án Trung kỉ ủy Lưu Bân, nếu như cô có nghi vấn gì thì có thể tới khách sạn Thanh Giang tìm tôi, thị trưởng La đừng lo lắng, sở dĩ hạn chế cô xuất cảnh là vì chúng tôi có thể sẽ hỏi cô về chuyện gì đó của hội quản ủy, ngoài ra thông tri một chút cho chư vị, dưới sự phối hợp của Ủy ban kiểm tra tỉnh H, các lãnh đạo đương nhiệm của hội quản ủy khu cao tân Thần Quang đã bị song quy, đề án khẩn cấp của thành phố Thanh Giang tôi thấy có thể khởi động rồi."
Nói xong Lưu Bân xoay người dẫn Ngô Cương ra khỏi phòng.
Phòng họp lâm vào yên lặng, ánh mắt nhìn về phía Lục Duệ của mọi người đều thay đổi, chẳng lẽ hắn đã biết trước à? Nếu không thì vì sao Lục Duệ lại vào lúc này đề xuất chuyện bỏ cũ thay mới ban lãnh đạo hội quản ủy khu cao tân?
Cười cười.

Lục Duệ bình tĩnh nói: "Tôi đề nghị đồng chí Quản Chi Trung đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm hội quản ủy khu cao tân, đồng chí Vương Bình Nguyên cũng khá thích hợp."
Đối với đề nghị này của hắn không ai đề xuất ý kiến phản đối, lời nói vừa rồi của vị chủ nhiệm Lưu của Trung kỉ ủy vẫn còn văng vẳng, khu cao tân tồn tại vấn đề nghiêm trọng, nơi đó đa không còn là nơi để làm ra chính tích nữa rồi, mà là một nơi thị phi, ai muốn đi tranh đoạt lợi ích làm gì? Càng đừng nói tới hiện tại Hoàng Hiểu Dương và La Xuân Kiều đều đang ở trong trạng thái tinh thần hoảng hốt, theo bọn họ, Trung kỉ ủy nếu đã nhúng tay vào vấn đề c thành phcủa Thanh Giang thì vậy có nghĩa là trời của thành phố Thanh Giang sẽ thay đổi.
Tin tức điều chỉnh ban lãnh đạo hội quản ủy Khu cao tân rất nhanh đã lan ra trong trụ sở thị ủy, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, không ngờ vị bí thư trẻ tuổi này ra tay nhanh như vậy, khu cao tân lập tức biến thành đất phần trăm của hắn, có người đã nhìn ra vấn đề, đó chính là hai vị phó bí thư thị ủy liên thủ, phải biết rằng Quản Chi Trung là người của Vương Triển Bằng, Lục Duệ đề bạt hắn làm phó chủ nhiệm hội quản ủy, chẳng phải là nói rõ để làm lấy lòng Vương Triển Bằng à?
Quản Chi Trung tất nhiên cũng rất nhanh nhận được tin tức này, ngay tối chạy tới nhà lãnh đạo cũ Vương Triển Bằng, hắn làm thư ký cho Vương Triển Bằng sáu năm, quan hệ với Vương gia vô cùng tốt, thậm chí vợ hắn cũng là vợ của Vương Triển Bằng giới thiệu, tới Vương gia cũng không khách khí, tự rót cho mình một cốc nước.

" Bí thư, có cần tôi tới bái phỏng bí thư Lục một chút hay không?" Quản Chi Trung dè dặt nói với Vương Triển Bằng.
Vương Triển Bằng gật đầu: "Đây là đương nhiên, Chi Trung à, anh phải hiểu, tôi và bí thư Lục thương lượng để anh làm nhân vật số hai của hội quản ủy, hai người chúng tôi đều là phải mạo hiểm, hiện tại hội quản ủy khu cao tân vừa có đại sự xảy ra, về sau phải phát triển thế nào thì trong lòng anh chắc rõ."
Sắc mặt Quản Chi Trung lập tức trở nên nghiêm túc trở nên nghiêm túc, tin tức trong quan trường truyền bá rất nhanh, giống như là đại bàng tung cánh vậy.

Chuyện các thành viên hội quản ủy khu cao tân Thần Quang bị song quy dã sớm truyền tới lỗ tai Quản Chi Trung, hắn tất nhiên minh bạch hiện tại trọng trách trên vai mình nặng cỡ nào, có bao nhiêu người đang chờ thấy mình mất mặt.
" Bí thư, tôi minh bạch ý tứ của ngài, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt vị trí phó chủ nhiệm hội quản ủy này." Quản Chi Trung bày tỏ quyết tâm của mình.
Vương Triển Bằng cười cười: "Năng lực của anh thì tôi yên tâm, phải nhớ kỹ một điểm, đừng lấy thứ không nên lấy, đừng đụng thứ không nên đụng, bối cảnh của bí thư Lục không đơn giản như ngoài mặt đâu, anh chỉ cần đi theo con đường của anh ta là được, về phần chuyện chiêu thương dẫn tư, anh căn bản đừng lo.

Tôi tiết lộ với anh một tin nhé, sắp tới sẽ cho hơn mười công ty lớn, tổng cộng gần một tỷ đầu tư sẽ được rót vào khu cao tân, anh chỉ cần làm tốt thì ngày sau sẽ một bước lên mây."

Quản Chi Trung giật mình, nếu những gì Vương Triển Bằng nói là thật thì mình chẳng phải là chiếm không một tiện nghi à?
" Bí thư, nếu như vậy, vậy tôi có nên tặng chút quà cho bí thư Lục, anh thấy." Quản Chi Trung chần chờ nói.
Vương Triển Bằng nhướng mày, không nói gì, bởi vì lý trí của hắn nói với mình, Lục Duệ không phải loại người đổi mũ quan lấy tiền, hoặc là nói, Lục Duệ căn bản không thèm để ý tới những thứ này.
Loại chuyện này, hiện giờ trong quan trường cũng không hiếm thấy, thật ra loại chuyện này nói tỉ mỉ thì có chỗ khác biệt, ví dụ như nói có một cán bộ phía dưới, mắt thấy sắp được đề bạt, giống như Quản Chi Trung vậy, lúc này hắn bỗng nhiên tặng quà cho Lục Duệ, Lục Duệ còn nhận thì có tính là Lục Duệ lấy mũ quan của phó chủ nhiệm hội quản ủy ra đổi tiền với Quản Chi Trung không? Dựa theo quy củ trong quan trường thì Lục Duệ đề bạt Quản Chi Trung, hắn tự mình đăng môn bái tạ là qua lại nhân tình, theo lý thì không tính.

Nhưng vấn đề là, nếu như trong tay Lục Duệ không nắm cái mũ quan đề bạt hội quản ủy thì Quản Chi Trung có chủ động tôi bái phỏng hay không? Tình huống Trong quan trường chính là như vậy, trong tay anh không có quyền, tất nhiên là trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Nói thực tế hơn một chút, trong quan trường, mỗi một lần điều chỉnh cán bộ, đều có thể lôi kéo phát triển kinh tế, tặng lễ mời khách là thói quen kéo dài mấy ngàn năm của Hoa Hạ, sẽ không bởi vì thời gian mà thay đổi, anh không tặng quà, thì sẽ có người khác tặng, nếu như bởi vì việc nhỏ như tặng quà mà làm ảnh hưởng tới địa vị của mình trong cảm nhận của lãnh đạo, thế chẳng phải là tổn thất à? Cho nên mọi người dứt khoát tặng cả.

Phải biết rằng thường ủy thị ủy và thường ủy tỉnh ủy trên cơ bản chỉ có mấy người đó, mỗi một lần điều chỉnh cán bộ, nói trắng ra chính là một lần phân phối lại quyền lực.
Nhưng vấn đề là Quản Chi Trung vốn không quen biết với Lục Duệ, thậm chí ngay cả một lần gặp mặt cũng chưa có.


Điều này khiến cho có chút khó khăn.
Cũng không trách hắn nghĩ như vậy, Vương Triển Bằng nếu như không phải đã tiếp xúc với Lục Duệ một đoạn thời gian thì cũng sẽ không tin trong quan trường còn có người như vậy, không ăn không lấy, đến địa phương bên dưới thị sát cũng không nhận lễ vật, ăn cơm không ngờ còn tới căn tin của thị ủy, không hề có bộ dạng của quan lớn, vốn cho rằng rượu ngon thuốc thơm của hắn lai lịch không rõ ràng, nhưng một chuyến đi tới kinh thành đã khiến Vương Triển Bằng triệt để chôn vùi suy nghĩ này, vợ người ta là ai, có cần phải nhận chút tiền đồng này không.
Nghĩ một lát, Vương Triển Bằng cười nói với Quản Chi Trung: " Không cần, chẳng cần tặng gì cả, anh cứ đi theo tôi một chuyến là được."
Vươn tay lấy điện thoại ra, Vương Triển Bằng bấm số của Lục Duệ: "Bí thư Lục à, tôi là lão Vương, có rảnh không? Tôi tới nói chút chuyện."
Lục Duệ hơi sửng sốt, lập tức hiểu được Vương Triển Bằng chắc là muốn dẫn người nào đó tới gặp mình, gật đầu cười nói: "Được, tôi chờ anh."
Đối với Lục Duệ mà nói, hắn cũng không để ý tới người mình đề bạt lên là người của hắn, bất kể là người phe nào, chỉ cần công tác tốt là được, cái gọi là đấu tranh phe phái, theo Lục Duệ, trên trình độ rất lớn là một truyện cười, tựa như lão gia tử nói, vì lợi ích cá nhân mà làm ra cái gọi là chủ nghĩa đỉnh núi thì là không thể lâu dài.
Khi Vương Triển Bằng dẫn Quản Chi Trung tới chỗ ở của Lục Duệ thì đã là tám giờ tối, Lục Duệ mở cửa, nhìn thấy Quản Chi Trung sau lưng Vương Triển Bằng thì ngây ra một thoáng cười nói: "Là đồng chí Quản Chi Trung của huyện Thanh Khê à."
Nhiều năm sau, Quản Chi Trung nhớ lại khi mình lần đầu tiên nhìn thấy Lục Duệ, thủy chung đều tin, mình chính từ lúc đó, đã tin nam nhân này có thể đi lên đỉnh phong của chính đàn.