Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 641: Chửi Mắng Trên Cuộc Họp Thường Ủy





Thư ký và lái xe, hai người này thường thường là người gần nhất với lãnh đạo, nếu như nói trên quan trường có ai là người lãnh đạo phải lựa chọn người trung thành nhất, đó chính là thư ký và lái xe, mỗi một thư ký và lái xe của lãnh đạo, không chỉ là tai mắt của lãnh đạo, đồng dạng cũng là tâm phúc, dù sao có chuyện gì lãnh đạo không thể toàn bộ đều tự mình đi làm, lúc này cần phải có người làm thay.

Hơn nữa lái xe và thư ký còn là một con đường để các lãnh đạo tìm hiểu tình huống chân thật của cơ sở, rất nhiều thứ bình thường ngoài mặt lãnh đạo không thể biết, liền do những thư ký và lái xe nói cho hay.
Nhiều lúc, mỗi một lái xe và thư ký đều hy vọng lãnh đạo mình phục vụ có thể từng bước thăng chức, như vậy, ít nhất mình cũng có một chỗ dựa.

Hoặc là nói, cao thấp địa vị giữa đám người làm thư ký và lái xe, quyết định bởi địa vị cao thấp của lãnh đạo mà hắn phục vụ.
Nhìn Lục Duệ đi vào phòng họp thị ủy, Lý Giang thở phào một cái, tới nơi thư ký nghỉ ngơi.
các thư ký của thường ủy không được tham dự Cuộc họp thường ủy, mọi người đều ngồi trong một văn phòng, chờ các lãnh đạo đi ra.

Mà trong văn phòng nhỏ này, cũng có giới riêng của mình.


Lãnh đạo Bình thường thân với nhau, thư ký của những lãnh đạo đó cũng thân với nhau,
Khi Lý Giang đi vào văn phòng, bên trong có bảy tám người ngồi, nhìn thấy hắn tiến vào, lập tức liền có mấy người chào hỏi hắn.
"Lý tử, sao giờ mới đến?" Người lên tiếng là thư ký Triệu Dũng của Lý Giang Nam, bởi vì hai người đi theo Lục Duệ và Lý Giang Nam xuống nông thôn thị sát, hơn nữa quan hệ của Lý Giang Nam và Lục Duệ cũng không tồi, tất nhiên quan hệ của Triệu Dũng và Lý Giang cũng không tồi.
"Đúng vậy, quá giờ rồi, có chuyện gì à?" Người Lúc này lên tiếng là thư ký Hà Thanh của Vương Triển Bằng, hắn quen với Lý Giang sớm hơn, mấy tháng trước khi Lục Duệ và Vương Triển Bằng cùng đi kinh thành chạy hạng mục, Hà Thanh đi theo, tận mắt thấy uy phong của Lục Duệ.
Lý Giang cười khổ một chút, lắc đầu nói: "Ở cửa gặp phải một đám khiếu oan, bí thư Lục giải quyết."
"Khiếu oan?" Triệu Dũng cùng Hà Thanh nhìn nhau một cái, Hà Thanh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng nói: "Có phải chuyện người chết khi di dời khu khai phá Tứ Hải không?"
Lý Giang gật đầu.
Ý vị thâm trường nhìn thoáng qua thư ký của bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương và thư ký của phó thị trưởng thường vụ La Xuân Kiều đang ngồi với nhau, ba người lộ ra thần sắc nghiêm túc.
Lý Giang nghĩ xa hơn, ngay cả Hà Thanh và Triệu Dũng cũng biết chuyện này, xem ra cuộc họp thường ủy hôm nay sẽ không được bình tĩnh.
Vị trí quyết định thái độ, cũng quyết định quyết định một người làm ra rốt cuộc có chính xác hay không.


Những lời này nói rất có lý, nhưng sau khi Lục Duệ tiến vào quan trường, lại dần dần minh bạch những lời này thật ra cũng không hẳn vậy, có đôi khi quyết sách anh ở một vị trí làm ra nếu như là sai lầm, người khác lại nói với anh là chính xác, như vậy đến cuối cùng ngay cả chính anh cũng sẽ cho rằng quyết định của mình là chính xác.

ngược lại, nếu như anh ở một vị trí làm ra một quyết định chính xác, mà người bên cạnh cứ nói với anh quyết định này là sai là sai, hơn nữa người chung quanh đều nói với anh quyết định này là sai lầm, chính anh cũng sẽ cảm thấy quyết định này là sai.
Có vị trí, anh chỉ có thể biết rõ còn giả vờ hồ đồ, mà có vị trí, lại là trong lòng hồ đồ thì cũng phải cố giả vờ minh bạch.
"Bí thư Lục, anh đến muộn." Tả Thiên Nhai mỉm cười, nhìn Lục Duệ nói.
Lục Duệ sửng sốt, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Tả Thiên Nhai, gật đầu nói: "Có chút việc nên trì hoãn một chút."
Hắn lúc này mới nhớ tới chuyện rất trọng yếu sắp tới, những nông dân khiếu oan này theo lý nên tới thị chính phủ khiếu oan mới đúng, sao lại chạy đến trụ sở thị ủy? Chẳng lẽ, trong đây có bí mật không thể cho ai biết?
Vừa rồi khi mình vào, bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương cũng không nói gì, ngược lại cười cười với mình, nhìn ra được, hắn chắc đoán được mình là đang giải quyết vấn đề khiếu oan của khu khai phá Tứ Hải, nói như vậy, Hoàng Hiểu Dương cũng không tức giận, ngược lại cảm ơn mình đã giúp hắn giải quyết phiền toái.
Trong đầu nghĩ nhanh về việc này, Lục Duệ dần dần ngửi thấy một cỗ hương vị bất thường, tựa hồ cục diện của thành phố Thanh Giang này có chút kỳ quái.
Ho khan một tiếng, bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương mở miệng đầu tiên: "Hôm nay, trước tiên thông báo với mọi người một chuyện, hệ thống giáo dục huyện Đông Lâm tồn tại vấn đề nghiêm trọng, trải qua đề nghị của bí thư Lục Duệ và trưởng ban Giang Nam, phòng đốc tra và cục thẩm kế thị ủy đã tiến hành điều tra bước đầu, phát hiện vấn đề rất nghiêm trọng, tôi đề nghị để Ủy ban kiểm tra tham gia, mọi người thấy sao?"
Lục Duệ hơi sửng sốt, chuyện này vốn mình định đề xuất trên cuộc họp thường ủy, thậm chí còn đặc biệt gọi điện thoại cho Tả Thiên Nhai và Vương Triển Bằng nhờ vả, dù sao Vu Hạo Dương của huyện Đông Lâm là Hoàng Hiểu Dương một tay đề bạt, một khi Hoàng Hiểu Dương muốn bảo vệ ai đó của huyện Đông Lâm, mình tất nhiên sẽ phát sinh xung đột với hắn, nhưng hiện tại không ngờ Hoàng Hiểu Dương chủ động đề xuất tiến hành xét xử huyện Đông Lâm, chẳng lẽ hắn có mục đích gì ư?

Quả nhiên, Hoàng Hiểu Dương nói tiếp: "Ngoài ra, sau khi Mã Xuân Hòa bị song quy, phó thị trưởng phía thị chính phủ thiếu một người, ảnh hưởng đối với công tác của chính phủ rất lớn, tôi cảm thấy đồng chí Vu Hạo Dương của huyện Đông Lâm không tồi, năng lực và kinh nghiệm cũng thích hợp, có thể để hắn đảm nhiệm phó thị trưởng.

Đương nhiên, là không vào thường ủy, tôi đã đề nghị với tỉnh ủy rồi, đồng chí Trần Dương sắp được bổ nhiệm làm thường ủy thị ủy thành phố Thanh Giang chúng ta, có thêm một đồng chí trẻ tuổi có sức chiến đấu gia nhập cuộc họp thường ủy, hy vọng mọi người có thể sóng vai chiến đấu, xây dựng thành phố Thanh Giang tốt đẹp giàu mạnh hơn."
Nói xong, Hoàng Hiểu Dương nhìn về phía mọi người, mỉm cười nói: "Mọi người nói cái nhìn của mình đi."
"Cao." Lục Duệ ở trong lòng thầm cảm khái, Hoàng Hiểu Dương này quả nhiên không hổ là người La Xuân Hạc chọn kế nhiệm, thủ đoạn cân bằng quyền lực rất tốt, tá lực đả lực thì không nói, chỉ chuyện của huyện Đông Lâm, đã khiến cho Lục Duệ bội phục hắn không thôi.
Hiện tại Lục Duệ có thể kết luận là, Hoàng Hiểu Dương khẳng định đã nhìn ra Lục Duệ và Lý Giang Nam muốn động tới ban lãnh đạo huyện Đông Lâm, cho nên dứt khoát tráng sĩ chặt cổ tay, trực tiếp vứt bỏ huyện Đông Lâm, tự đề xuất để Ủy ban kiểm tra tham gia điều tra, sau đó điều tâm phúc Vu Hạo Dương đi.

Ngay sau đó lại dùng chuyện Trần Dương tiến vào cuộc họp thường ủy cho Lục Duệ một tín hiệu, đó chính là tôi bán cho anh một cái nhân tình, Lục Duệ anh tất nhiên cũng phải bánh ít đi, bánh quy lại.
Tuy rằng không biết Hoàng Hiểu Dương làm sao để thu xếp được với Diêm Quang Minh của Ủy ban kiểm tra, có điều Lục Duệ tin tưởng hắn chắc tự có biện pháp.
" Chuyện của Huyện Đông Lâm tôi là tận mắt nhìn thấy, hệ thống giáo dục huyện Đông Lâm tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng, khi đồng chí của Ủy ban kiểm tra điều tra, có thể tiến hành quay chung quanh việc xây trụ sở làm việc là tiền lương của giáo sư trong huyện, theo tôi được biết, tài chính thị lý năm rồi cấp cho huyện Đông Lâm để giải quyết đãi ngộ giáo sư dân biện luôn bị người ta tham ô." Lục Duệ bưng chén trà, không mặn không nhạt nói với bí thư Ủy ban kiểm tra Diêm Quang Minh.
Cho dù Hoàng Hiểu Dương tung ra cành oliu, Lục Duệ cũng sẽ không hoàn toàn tín nhiệm hắn, địa phương huyện Đông Lâm này, Lục Duệ đã có tính toán mới, Vu Hạo Dương mạng lớn, có Hoàng Hiểu Dương bảo vệ hắn, về phần người khác, nuốt vào bao nhiêu, thì phải nhả ra bấy nhiêu cho lão tử, Hoàng Hiểu Dương thực sự cho rằng có thể giữ được Vu Hạo Dương ư?
Diêm Quang Minh biến sắc, nghe thấy bốn chữ giáo sư dân biện, vị bí thư Ủy ban kiểm tra tính cách kiên nghị, ghét ác như thù này không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người ngoài, trực tiếp hỏi Lục Duệ: "Bí thư Lục, anh từ đâu biết được tin tức này?"
Lục Duệ cười khẽ: "Sự tích của đồng chí Trịnh Nho tin rằng mấy ngày nay mọi người chỉ cần đọc báo là biết, tôi và trưởng ban lý cùng đồng chí Trần Dương tận mắt thấy anh ta được chôn ở thôn Phúc Thắng xã Vượng Tài huyện Đông Lâm, tận mắt thấy cô con gái mười bảy tuổi của anh ta và em gái nhỏ mới bảy tuổi chống đỡ trường tiểu học mang theo tất cả hy vọng của người trong thôn, bởi vì chuyện này, tập doàn Chính Đạt và tập đoàn đầu tư KA quyết định liên hợp xây dựng tiểu học hy vọng ở huyện Đông Lâm, còn nữa, hai cô bé đó đã được vợ tôi thu dưỡng."

Nói xong, ánh mắt Lục Duệ lướt một vòng, tạm dừng một giây trên người Hoàng Hiểu Dương, sau đó đập mạnh chén trà đã uống xong trong tay xuống bàn.
Chén trà phát ra tiếng vang, cơ hồ sắp vỡ, giọng nói phẫn nộ của Lục Duệ vang lên trong phòng họp: "Một lão sư ở sơn thôn nghèo khó hiến dâng hai mươi năm tuổi xuân, gia đình, thậm chí cả sinh mệnh, sau khi qua đời ngay cả con gái cũng bò học đại học mà tới sơn thôn dạy thay, chỉ bởi vì không phải giáo sư công, cục giáo dục huyện Đông Lâm không ngờ ngay cả tiền thuốc men cũng không phụ trách một phần, đường đường là bệnh viện huyện Đông Lâm, một đám hộ lý ra vẻ đạo mạo không coi ai ra gì, trơ mắt nhìn anh ta đau đớn chết trước mặt, nhưng lại cam tâm giúp nhạc phụ của cục trưởng vệ sinh, mà tiền viện phí lại do huyện Đông Lâm gánh, chẳng lẽ là ăn cứt à?"
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Lục Duệ không ngờ chửi rất thô tục.
Nhưng lúc này nhưng không ai trách cứ hắn, bởi vì tất cả mọi người bị nội dung Lục Duệ nói làm chấn kinh.
Khó có thể tưởng tượng, tình huống của huyện Đông Lâm nếu thực sự như Lục Duệ nói, vậy trách nhiệm của Vu Hạo Dương không nhẹ, ít nhất chuyện đề bạt hơn cũng cần hoãn lại.
"Bí thư Lục, anh, anh không phải đang nói đùa chứ?" Hoàng Hiểu Dương có chút sững sờ nhìn Lục Duệ, hắn cũng không nghe nói Trịnh Nho là chết như thế nào, chỉ cảm thấy một giáo sư tình nguyện hiến dâng như vậy là rất đáng kính nể.
Lục Duệ cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Hoàng Hiểu Dương: "Bí thư Hoàng, mấy trăm nhân khẩu già trẻ lớn bé của thôn Phúc Thắng có thể làm chứng, vị trưởng xã xã Vượng Tài quỳ gối trước mặt viện trưởng bệnh viện nhưng lại bị đối phương vô tình cự tuyệt kia có thể làm chứng, trong ban lãnh đạo huyện Đông Lâm, có một số người lương tâm thối nát cả rồi, đảng tính và lương tri làm người của bọn họ hoàn toàn đã mất sạch."
Sắc mặt Hoàng Hiểu Dương cũng trầm xuống, nếu như Lục Duệ là nói thật, một khi bị truyền thông làm sáng tỏ, vậy ban lãnh đạo huyện Đông Lâm, thậm chí toàn bộ ban lãnh đạo thành phố Thanh Giang tất nhiên sẽ trở thành đích nhắm của ngàn người, một giáo sư lặng lẽ hiến dâng hai mươi mấy năm, hiến tất cả những gì của mình cho sự nghiệp giáo dục nông thôn lại đau đứt chết trong bệnh viện không được cứu chữu, chỉ điểm này, thành viên ban lãnh đạo huyện Đông Lâm khó mà thoát được trách nhiệm.

Càng đừng nói tới các lãnh đạo thị ủy Thanh Giang, ít nhất cũng không thoát được tội danh thiếu đôn đốc kiểm tra.
Nghĩ đến đây, Hoàng Hiểu Dương đột nhiên vỗ bàn, quát to: "Bại hoại "