Quyền Thần

Chương 1089: Đến lượt ngươi



Những cái chết liên tiếp, con người trẻ tuổi trong mắt đám sát thủ kia xem ra hết sức thanh tú, thật sự giống như lời hắn vừa nói, khi hắn đã động thủ quả thật không chút nương tay, xem sinh mạng là chuyện vặt vạnh, thủ đoạn độc ác vô tình, chỉ trong khoảng nửa khắc cũng đã cướp đi tính mạng của sáu, bảy người, mà binh khí của đám người này thậm chí đến cả chạm vào vạt áo của hắn cũng chưa chạm tới.

Nhìn thấy Hàn Mạc tanh mùi máu chết chóc, trên mặt Hàn Thương cũng hiện ra vẻ hoảng sợ, không kìm lòng được bước lui về sau hai bước.

Xác chết và máu tươi cũng thực sự khiến cho đám cao thủ liều mạng này sản sinh một nỗi sợ hãi và khủng bố, nhưng lại không làm bọn chúng lui bước, mùi máu tươi nồng nặc kia kích thích bản ngã hung ác trong bọn chúng, người trước ngã xuống, người sau liền tiến lên.

Hàn Mạc cúi đầu, xoay người quỳ gối, ngửa ra sau, đã vượt quá năng lực tính toán và sự bình tĩnh trong tuỏng tượng của người thường, vừa lúc tránh tất cả những binh khí có khả năng làm tổn hại đến cơ thể hắn, Huyết Đồng côn trong tay phòng thủ và tấn công đơn giản nhưng hiệu quả, xé rách đao quang kiếm ảnh, thi triển hết sát khí.

Huyết Đồng côn lại đánh trúng vai của một tên sát thủ khác, tống gã bay ra ngoài, nện liên tiếp xuống mấy cái bàn dài, bát đĩa trên bàn thành một mớ hỗn độn, gã này chưa kịp bò lên, thân hình Hàn Mạc đã như quỷ dị giết đến, Huyết Đồng côn kia nện xuống đầu gã, đúng là đem cái đầu kia đập vào trong cái bàn bạch ngọc, mặt của cái bàn bạch ngọc vỡ vun một mảnh, chỗ đầu đánh xuống, xuất hiện một cái lỗ.

So với độ cứng của đầu, độ cứng của bàn ngọc hiển nhiên là không bằng.

Nhưng bị Huyết Đồng côn đánh trúng gáy, cũng là vụn nát một mảnh, óc trong đầu bắn ra trộn lẫn với thức ăn trên bàn, đặc biệt đáng sợ.

Giờ này khắc này, những tên sát thủ từng có chiến tích không biết sợ hãi đó cuối cùng cũng cảm thấy được hàn ý, toàn thân bọn chúng từ trên xuống dưới đều tựa như bị dội một chậu nước lạnh dưới tiết trời đông giá rét, tia hàn ý kia thẩm thấu tới tận xương tủy.

...

Sợ hãi sẽ làm người ta trở nên đờ đẫn, mà ở vào thời khắc sinh tử kia, thừ người ra chỉ có thể làm cho bọn chúng chết nhanh hơn, Hàn Mạc nếu đã ra tay giết hết, thì trước khi không nên dừng tay, hắn tuyệt đối sẽ không chút nương tay.

Hàn Tự đi theo Hàn Thương rất nhiều năm, tên này cũng xuất thân từ Đông Hải trước đây đều không phải là chưa từng gặp Hàn Mạc.

Trong trí nhớ xa xưa của hắn ta, Hàn Mạc khi thì bất hảo khi thì ôn hòa, nhưng làm người khác có cảm giác là hết sức dễ dàng thân cận, cảm giác với khi ở cùng Hàn Thương tuyệt sẽ không giống nhau.

Ở gần Hàn Thương, cho dù Hàn Thương bình tĩnh, cũng sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác ớn lạnh và áp lực.

Nhưng Hàn Mạc sẽ không, khi ở cùng Hàn Mạc sẽ rất nhẹ nhàng và cũng rất vui vẻ.

Nhưng hôm nay trên người Hàn Mạc, cũng đã tìm thấy loại cảm giác này, Hàn Mạc tựa như tử thần đến từ địa ngục, mang theo cái chết đến đây, mang theo cả nỗi sợ hãi.

Hắn ta lại nhìn thấy có thêm mấy người nữa chết dưới Huyết Đồng côn của Hàn Mạc, trong lòng biết rằng hôm nay chưa nói là muốn giết chết Hàn Mạc ở trong đại sảnh, chỉ sợ ngay cả đội sát thủ tiêu tốn vô số tiền bạc, tinh lực và thời gian cũng có thể bị tiêu diệt.

Hắn ta nhanh chóng lui ra phía sau, từ trong lòng lấy ra một ống trúc màu xanh, sau đó hướng ánh mắt về phía Hàn Thương.

Hàn Thương cũng đã nhìn về hướng này, nhìn thấy ống trúc màu xanh trong tay Hàn Tự, khóe miệng trong nháy mắt hiện lên ý cười lạnh lẽo, khẽ vuốt cằm, ra hiệu cho Hàn Tự không phải do dự.

Y đương nhiên biết lực sát thương của ống trúc kia, đó là cây nỏ Phong Xảo lấy được từ nước Phong.

Hàn Thương lấy được một đám nỏ Phong Xảo, số lượng có gần trăm cái, nhưng y lại không trang bị cho đội sát thủ thuộc hạ.

Đạo lý rất đơn giản, trong thiên hạ này, số người có thể khiến y tin tưởng là cực ít, cho dù là sát thủ do chính mình tốn nhiều công lực ngầm bồi dưỡng ra, y cũng không thật lòng tín nhiệm.

Y biết uy lực của loại nỏ Phong Xảo này hết sức kinh người, một khi đem loại nỏ Phong Xảo này trang bị cho đội sát thủ này, như vậy lực phá hoại của đám sát thủ này tất nhiên sẽ tăng cao, nhưng cũng sẽ tồn tại mối họa ngầm nhất định cho sự an toàn của chính mình.

Đám sát thủ này đều là dùng tiền tài thu nạp, đôi bên trên thực tế chỉ là quan hệ thuê mướn, Hàn Thương bỏ tiền ra, còn sát thủ vì y mà bán mạng. Tính tình Hàn Thương cao ngạo, tự nhiên không có khả năng xuất hiện cái gọi là chiêu hiền đãi sĩ, cũng chính là nhược điểm chí mạng này, khiến y không có khả năng thật tâm đi kết giao với người luyện võ có thể bán mạng vì y, chỉ có thể lấy loại phương thức trao đổi lợi ích này để xây dựng đội sát thủ này thôi.

Kết hợp lợi ích như vậy, Hàn Thương đương nhiên sẽ không tín nhiệm thật sự đối với đội sát thủ này, thậm chí lúc đám sát thủ này đi theo bảo vệ bên cạnh y, y đều đề phòng cẩn thận, dè dặt vô cùng.

Tuy rằng thân phận của đám sát thủ này cực kỳ bí mật, cho tới nay đều ẩn nấp rất tốt, nhưng thiên hạ không có chuyện tuyệt đối, ai dám cam đoan những người này sẽ không bị chính kẻ thù của mình mua chuộc, nếu thật sự là như vậy, một ngày nào đó quay lại phản, chính mình bị bất ngờ không kịp đề phòng, hậu quả có thể là không tưởng tượng nổi. Chính vì như vậy, y mới không đem đống nỏ Phong Xảo này trang bị cho đám sát thủ, làm giảm tính sát thương của bọn chúng, từ đó khiến cho bản thân càng thêm an toàn.

Đề phòng này cố nhiên khiến sự an toàn của mình được đảm bảo nhất định, nhưng trong trận chiến hôm nay, hiển nhiên cũng là một chiêu hỏng, nếu đám sát thủ này thật sự tất cả đều trang bị nỏ Phong Xảo, Hàn Thương tin rằng Hàn Mạc có chắp cánh cũng không thể bay được.

Mắt thấy đám sát thủ mình tốn một số tiền lớn bồi dưỡng từng người một trở thành vong hồn dưới thanh côn của Hàn Mạc, tim Hàn Thương giống như bị một con dao nhỏ cắt đứt từng chút từng chút một, nhưng cũng vô cùng hối hận trước ddos không trang bị cho bọn này nỏ Phong Xảo

Mà lúc y âm thầm chán nản, lại nhìn thấy nỏ Phong Xảo từ chỗ Hàn Tự kia, quả nhiên là hưng phấn không ngừng. y tuy rằng không tin đám sát thủ này, nhưng Hàn Tự vẫn là tâm phúc đi theo y, y vẫn trang bị cho Hàn Tự một chiếc, không ngờ rằng lần này lại phát huy công dụng.

Hàn Tự nhìn thấy Hàn Thương gật đầu, lập tức cắn răng một cái, hạ quyết tâm, nâng cánh tay lên, nhắm ngay Hàn Mạc.

Chỉ có điều thân hình Hàn Mạc ở giữa còn lại chưa tới mười tên sát thủ, tới lui vô định, như quỷ mị, Hàn Tự trong nhất thời cũng chưa nhắm được.

Hàn Mạc càng đánh càng hăng, côn du như rồng, trên mặt đất ở đại sảnh hai bên chém giết, đã tàn phá không tưởng được, vết rách loang lổ, mấy chiếc bàn bạch ngọc này trong lúc đánh nhau cũng ngã trái ngã phải, trên mặt đất tán loạn thức ăn trộn lẫn rượu, máu tươi và dầu trơn lẫn lộn, một đống hỗn độn, hơn nữa hơn mười thi thể lung tung hoặc nằm hoặc tựa vào khắp nơi, Uông phủ huy hoàng rực rõ dưới ánh đèn dầu lúc trước, giờ đã trở thành giống như đia ngục tu la.

Thân thể Hàn Tự lay động, một tay trái phải lúc ẩn lúc hiện, nhưng thân hình Hàn Mạc lúc này lại chuyển động thật sự quá nhanh, hắn ta lần lữa không tìm được cơ hội hạ thủ.

Hắn ta đâu có biết, dư quang nơi khóe mắt Hàn Mạc nhìn thấy hắn ta lấy ra nỏ Phong Xảo, liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, mà Hàn Mạc đối với uy lực của nỏ Phong Xảo đương nhiên là hiểu rõ, dưới chân lập tức sinh phong, đã thi triển Thái cực bộ.

Bát quái Thái cực bộ đã học hết toàn bộ, thiên hạ hiên nay nói về bước pháp khéo léo, không một ai vượt qua được Hàn Mạc.

Hàn Thương nhìn thấy Hàn Mạc thấp thoáng ẩn hiện vẫn chưa ra tay, lập tức tức giận, quát lớn:

- Giết chết hắn! Giết hắn đi!

Mắt thấy Hàn Mạc đem lực lượng mạnh nhất mà mình có trong tay giết gần hết, sự căm phẫn trong lòng Hàn Thương là có thể tưởng tượng được, cái gọi là tình cảm huynh đệ một tia cũng không còn tồn tại trong lòng y, hiện tại y chỉ thầm nghĩ hết thảy thủ đoạn để giệt trừ Hàn Mạc.

Hàn Tự nghe được Hàn Thương lớn tiếng quát to, không dám chậm trễ, cắn răng, trong lòng thầm nghĩ:

- Tên nỏ Phong Xảo bắn ra có chứa kịch độc, chỉ cần có một cái trúng Hàn Mạc, hắn chắc chắn sẽ chết.

Tuy rằng vào lúc này bắn tên rất có khả năng trúng người phe mình, nhưng vì giết chết Hàn Mạc, lúc này cũng mạo hiểm phần nhiều, Hàn Tự chạy lên trước, muốn khoảng cách gần hơn một chút, như thế Hàn Mạc cũng khó có thể trốn thoát.

Hàn Mạc vẫn duy trì sự bình tĩnh tuyệt đối, biết nỏ Phong Xảo không phải là chuyện nhỏ, không thể ngăn cản được, đã lách mình đến phía sau một tên sát thủ, Thái cực bộ nhẹ nhàng như chim én, nhắm thẳng vai của tên sát thủ đó túm qua, đó là chuẩn bị khống chế tên này, dùng tên này làm lá chắn người ngăn cản tên bắn ra từ nỏ Phong Xảo.

Tay của hắn vừa khoác lên vai của tên sát thủ kia, bỗng nghe một tiếng hét thê thảm, đã thấy thân thể Hàn Tự vốn đang hướng về bên này ngã mạnh về trước, đầu đập mạnh xuống đất, gần như không có bất kỳ báo hiệu nào.

Hàn Mạc thấy cảnh này, chụp vào cánh tay một bên của tên sát thủ mà chém, tay biến thành chưởng đao, hung hăng chém vào cổ của một tên khác, chỉ nghe một tiếng "răng rắc" vang lên, xương cổ người này đúng là bị một chưởng đao của Hàn Mạc chém gãy, giữa tiếng kêu gào thảm thiết, cái đầu nhẹ nhàng gục qua một bên, binh khí trong tay rơi xuống đất, ôm cổ kêu khàn thảm thiết, có vẻ thống khổ đến mức tận cùng.

Hàn Tự đột nhiên ngã xuống đất, quả nhiên là ngoài dự đoán của mọi người, Hàn Thương bên kia đầu tiên là ngẩn ra, lập tức hiện ra vẻ kinh hãi, quát lớn bốn phía, hét lớn: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

- Là ai, là ai đã đâm sau lưng đả thương người? Ra mặt cho bản tướng!

Y tự nhiên hiểu rằng Hàn Tự đột nhiên ngã xuống đất, nhất đinh là có kẻ âm thầm đánh lén, kinh hãi, thân thể như con kền kền phóng lên, phi thân về phía trước, thẳng hướng Hàn Tự bay qua, muốn nhặt cây nỏ Phong Xảo trong tay Hàn Tự lên.

Tốc độ của y cũng cực nhanh, mắt thấy càng gần tới, liền nghe được bên tai truyền đến tiếng "vù vù", gần trong gang tấc, lập tức né người, lăn một vòng, tránh qua một bên.

Lại nghe được ba tiếng "đinh đinh đinh" vang lên, khóe mắt Hàn Thương liếc qua, đúng là có ba miếng châm bạc đâm vào bên trong ngọc thạch trên mặt đất.

Ngân châm phá ngọc, đây cũng không phải là chuyện người luyện võ bình thường có thể làm được, trong lòng Hàn Thương chấn động, vốn dĩ một mình Hàn Mạc tới đã vô cùng phiền toái, lúc này lại xuất hiện một cao thủ không thấy tung tích đâu, vậy càng thêm khó đối phó.

Y chỉ cảm thấy người tới nhất đinh là người đã an bài phối hợp tác chiến với Hàn Mạc trước đó, lập tức dùng toàn bộ tinh thần đề phòng, nhìn xung quanh bốn phía, nhưng cũng không thấy bóng dáng nào khác, ngân châm kia cũng không bắn ra nữa.

Hàn Thương không dám lơ là, lại nhìn Hàn Mạc, lại phát hiện giờ phút này đã có thêm hai tên phơi thây dưới đất, đoàn sát thủ chính mình khổ tâm bồi dưỡng, khó tránh khỏi kết cục bị tiêu diệt hoàn toàn.

Bên ngoài cửa đại sảnh, các tướng lãnh đều tụ lại ở trong sân, tiếng đánh nhau ở bên trong đại sảnh đều nghe được rõ ràng, mọi người thần sắc khác nhau. Hai tay Thiết Khuê năm chặt thành đấm, Lăng Vân đã ghé sát vào, hạ giọng nói:

- Thiết tổng binh, bên trong có mai phục, chúng ta có vào hay không?

Thiết Khuê khẽ trầm ngâm, lắc đầu nói:

- Hàn tướng quân không hạ lệnh, chúng ta tạm không thể vào trong. Hơn nữa với thân thủ của Hàn tướng quân, bọn người thuộc hạng đạo chích cũng khó có thể làm hại ngài.

Việc hôm nay cũng là việc lỳ lạ nhất trong đời Thiết Khuê.

Hàn Thương và Hàn Mạc là anh em họ, một người là triều đình hạ chỉ phong là Đại tướng quân quân Tây Bắc, còn người kia lại nắm binh phù đại diện cho quyền được điều động quân sĩ, ai có thể ngờ rằng, tối nay hai anh em họ lại ngay tại nơi này đọ sức sống chết.

...

Toàn bộ đại sảnh đều là thi thể, máu loang đỏ mặt đất, ánh lửa chiếu xạ phía trên mặt đất, toàn bộ ánh sáng đại sảnh cũng biến thành màu hồng, lúc tên sát thủ còn lại cuối cùng kinh hồn bạt vía muốn chạy trốn, thì bị Hàn Mạc xuyên thủng ngực từ phía sau lưng, sau đó đem thi thể vứt trước mặt Hàn Thương.

Trên người Hàn Mạc dính đầy máu loãng, vẻ mặt băng lãnh cực độ, giữa đống thi thể quăng lung tung, nắm ngang Huyết Đồng côn, mặt không chút thay đổi đối diện với Hàn Thương, thản nhiên nói:

- Tuy rằng ta không thường giết người, nhưng luôn luôn có người quên rằng, giết người... cũng là một trong những sở trường của ta.

Côn đồng chậm rãi đưa lên, đầu côn hướng về phía Hàn Thương, gằn từng chữ:

- Đến lượt ngươi!

Hàn Thương cười lạnh, chậm rãi rút thanh đao đeo bên hông ra, mũi đao hướng về trước, lạnh lùng nói:

- Người thật sự nghĩ rằng có thể giết được ta ư?

— QUẢNG CÁO —