Quyền Thần

Chương 353: Hắc phong đoạt mệnh



Người áo tang tách ra bốn phía, Ngự lâm quân đánh giáp la cà, bọn họ âm thầm bỏ lại quả cầu gai, không ngờ bên trong bay ra một loại con trùng màu đen cực kỳ quỷ dị, giống như độc phong, bám vào trên người một tên Ngự lâm quân, trong nháy mắt binh sĩ đó liền mất mạng, độc phong quả nhiên là độc trùng giết người nhanh hơn quỷ.

Cảnh tượng này xảy đến bất thình lình, binh lính Ngự lâm quân không khỏi thấy kinh, có người kêu lên:

- Có độc trùng, tướng gia cẩn thận!

Tiết Thiệu cũng quát:

- Chớ để bị sâu bám vào. Lấy cây đuốc thiêu cháy bọn chúng, chúng sợ lửa!

Hắn quả nhiên là tức giận vô cùng, sớm biết rằng đám áo tang là cực kỳ gian xảo, nên trước tiên bắn tên giết chết bọn họ.

Lúc đám áo tang và binh sĩ Ngự lâm quân bắt đầu giao đấu, trong nháy mắt đã có vài tên cung thủ bị trúng tên mà chết, cũng may cung tiễn thủ có tiễn pháp cao siêu đảm phách mười phần, phòng thủ rất tốt, lại liên tục bắn tên, đã bắn chết hai tên áo tang.

Tuy rằng đám sát thủ mặc áo tang mỗi người đều như lang như báo, nhưng bọn họ không sợ đối mặt. Ngự lâm quân mỗi người rất cường tráng, dũng mãnh gan dạ, lâm trận không hề bối rối, rất nhanh chóng tản ra bao vây đám sát thủ mặc áo tang. Trên mặt đất binh đội đã sớm nhảy lên trên các bao gạo, toàn lực hướng đám áo tang tấn công, cảnh tàn sát khốc liệt, nhiều bao gạo bị rách, gạo bên trong lập tức rơi xuống hòa một chỗ cùng với máu tươi, kho lương rất nhanh tạo thành hồng thước.

Nhóm người áo tang thấy tình huống trước mắt, cũng liều sống chết một trận.

Bị Ngự lâm quân vây quanh, khả năng phá vây đi ra ngoài là cực khó, mới chết hai người có thể xem là vạn hạnh

"Áo tang lĩnh" võ công hiển nhiên là kiệt xuất nhất trong những người áo tang, vừa ra tay, đó là trí mạng sát chiêu, thậm chí đoạt đao nhiều nhất trong tay Ngự lâm quân, chỉ trong chốc lát đã giết hai gã dũng mãnh của Ngự lâm quân. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Trên đầu và vai hắn tên cắm tua tủa, gây thương tích máu tươi tràn ra nhanh hơn, Ngự lâm quân hiển nhiên cũng nhìn ra võ công không bình thường của hắn, cho nên vây xung quanh hắn cũng nhiều người hơn so với người áo tang khác, sau đó, buộc hắn phải hạ đao.

Tiết Thiệu lấy cây cung dài của tiễn thủ bên cạnh, giương cung cài tên, vũ tiễn như điện, bắn chết một gã áo tang nhân.

Ngự lâm quân vừa phải đối phó với nhóm người áo tang, vừa phải đối phó với độc phong tập kích, cây đuốc lượn lờ, phải làm độc phong chết cháy, một đám độc phong vo ve bốn phía, cũng khó đối phó, chỉ khoảng nửa khắc, lại có ba tên Ngự lâm quân chết bởi độc phong.

-Tướng gia cẩn thận, kéo cháy gạo!

Giữa Ngự lâm quân có người cao giọng nhắc nhở.

- Cho ta cây đuốc bên này, bên này có độc phong! Có người hô lớn .

Toàn bộ kho lương có chút hỗn loạn, cây đuốc bay loạn xạ, bóng người dao, đao tên chạm nhau loảng xoảng, đám người áo tang cũng lâm vào cảnh khốn bên trong, thoạt nhìn cũng thấy giống như Hạ gia Ảnh tử vệ toàn quân bị diệt như lúc nãy.

"Áo tang lĩnh" hiển nhiên về thể lực cũng mất rất nhiều, động tác dần dần không có linh hoạt nhanh nhẹn như lúc trước, những Ngự lâm quân còn lại thì người trước ngã xuống, người sau tiến lên, về thể lực không phải lo lắng.

Tiết Thiệu nhìn thấy "áo tang lĩnh" không có dấu hiệu bị thua trận, cười lạnh một tiếng, giương cung cài tên, trầm giọng quát:

- Mau tranh ra!

Bọn Ngự lâm quân thấy Tiết Thiệu bắn tên, đối với tài bắn cung của Tiết Thiệu mọi người đều phải rất khâm phục, Tiết Thiệu phi tiễn vừa ra, áo tang lĩnh có mười cũng bị bắn chết, lập tức bốn phía tránh ra.

Tiết Thiệu xem xét đến khoảng không, không chút do dự, nhẹ buông tay, vũ tiễn như điện, bắn thẳng đến hướng áo tang lĩnh.

Hắn bắn ra một tên, sung mãn tức giận, nếu mà vừa mới đối mặt đã bắn chết đám người áo tang, thì Ngự lâm quân đã không bị tổn thất quá lớn như vậy, cho nên trong nội tâm hắn áy náy rất nhiều, tên bắn đi mang theo cả lòng phẫn nộ cực điểm.

Lòng phẫn nộ lên đến đỉnh điểm, sức mạnh của mũi tên cũng cực cao.

Nhanh như sao băng, bay như tia chớp, Ngự lâm quân ở đây, không có ai có thể bắn ra lôi điện nhất tiễn như thế được.

- Phụp!

Tên đã bắn vào giữa áo tang lĩnh, sát vào tim, áo tang lĩnh không thể tin tên lại bắn sát ngực hắn, ngẩng đầu lên nhìn Tiết Thiệu, gằn từng chữ:

- Hảo... tiễn... pháp... ! Thân hình loạng choạng, sau đó từ từ ngã quỵ xuống, nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.

Tiết Thiệu bắn chết áo tang lĩnh, lúc này mới quát:

- Các người còn không bó tay chịu trói!

Lúc này áo tang nhân chỉ còn lại có ba người, đã bị vây với trên không đường dưới không cửa trốn thoát. Tiết Thiệu rống lên, nhưng vẫn không làm cho bọn họ buông binh khí trong tay.

Cây đuốc thật sự đã xua tan được độc phong, hơn nữa độc trùng có một đặc điểm, đó là mỗi một độc trùng chỉ có thể giết người một lần, giết người thứ hai chúng cũng chết.

Gã mặc áo tang cuối cùng ngã vào vũng máu bên trong, toàn bộ gạo nhà kho nồng nặc mùi máu tanh, trên mặt đất mấy chục thi thể nằm xung quanh, máu tươi hãy còn bạc bạc chảy xuôi .

Tiết Thiệu cầm trong tay trường cung giao cho người binh lính bên cạnh, trầm giọng nói:

- Thu dọn thi thể của các huynh đệ, đem thi thể kẻ thù ra ngoài, người bị thương tạm thời nghỉ tạm, băng bó xử lý thương thế, truyền lệnh xuống, không thể lơi lỏng, phòng ngừa kẻ thù lại đánh lén!

Ngự lâm quân huấn luyện rất tốt, tuy rằng bạn chết không ít, nhưng vẫn nhanh nhẹn thu dọn chiến trường, đem hết thi thể ra ngoài.

Ngự lâm quân sau khi xác nhận thi thể, dùng khăn bố phủ lại, về phần thi thể áo tang nhân và Ảnh tử vệ đem sắp dài cạnh nhau từ nhà kho ra đến sân.

Một hồi huyết chiến, dường như đã chấm dứt.

...

...

Lý Cố và Tây hoa thính lại viên ẩn nấp ở mặt sau của thư phòng, cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, thời gian lẳng lặng trôi qua, trước viện tiếng đánh nhau dần dần nhỏ, cuộc chiến dường như đã đến hồi kết, nhưng mới vừa rồi từ sau viện lẻn vào sáu gã người áo đen, không có chút động tĩnh, lại không thấy bọn họ từ bên trong đi ra.

Lý Cố vẻ mặt lạnh như băng, hướng sang một gã lại viên bên cạnh hạ giọng nói:

- Ô Hải, ngươi cùng ta vào xem tình hình thế nào, những người khác, không được hành động thiếu suy nghĩ!

Người nọ lập tức ra chỉ lệnh, những người khác không được hành động thiếu suy nghĩ, còn mình theo Lý Cố, nhẹ nhàng thả mình rơi xuống, bay qua tường viện, xâm nhập bên trong thư viện.

Sau thư phòng một khoảng yên tĩnh, hai cái cây nhỏ theo gió nhẹ nhàng lay động, bên trong thư phòng cũng tối đen, không hề có ánh sáng.

Lý Cố và Ô Hải như quỷ mị bay lên nóc thư phòng, bò như mèo con, dưới chân không có nửa điểm động tĩnh, tới phía trên thư phòng chính, Lý Cố thật cẩn thận nhẹ nhàng nhấc lên một khối mái ngói.

Trong phòng tối đen, tự nhiên nhìn không rõ đồ vật bên trong, Lý Cố chỉ có thể ngừng thở, đem cái lỗ tai gần sát, hy vọng có thể nghe được động tĩnh bên trong.

Trong phòng truyền đến một tiếng bước chân cực khẽ, nếu Lý Cố không có kinh nghiệm lâu năm rình nghe tiếng bước chân như vậy tất nhiên là rất khó phát hiện, hắn thậm chí có thể phán đoán ra, tiếng bước chân, chính là bước chân của đám người áo đen lúc trước lẻn vào thư phòng, hắn nghe ra tiếng bước chân tuyệt không chỉ một người hai người.

Lý Cố và Ô Hải tựa như hai con dơi sống dưới mái hiên, vẫn không nhúc nhích.

Đối với bọn họ mà nói, sự nhẫn nại người thường cũng không thể bằng được.

Trong phòng ngoại trừ có tiếng bước chân rất nhỏ, tuyệt nhiên không một tiếng động.

Cũng không biết trải qua bao lâu, mới từ bên trong truyền tới tiếng nói một người rất nhỏ nhẹ:

- Tìm được rồi!

Lý Cố trong lòng căng thẳng, nghĩ đến đối phương nói tìm được rồi tất cả mọi người muốn đến xem đồ vật gì đó, lập tức đôi mắt lạnh như băng đứng lên, nắm tay nhẹ nhàng , nếu đối phương thật sự tìm được đồ vật gì đó, bất kể như thế nào, cũng phải lấy lại trên tay bọn chúng.

Chợt nghe bên trong truyền ra một trận âm thanh cực kỳ quái dị, Lý Cố đem ánh mắt nhìn vào chỗ khoảng không, tuy rằng bên trong tối đen, nhưng lại có ít ánh trắng thẩm thấu đến bên trong phòng, lờ mờ thấy một đám người tụ tập lại một chỗ.

Âm thanh quái dị đó đột nhiên biến mất, chợt nghe hình như có một âm thanh khác truyền đến:

- Hai người canh ở chỗ này, còn những người khác theo ta đi vào!

Kỳ thật những câu chữ đó Lý Cố cũng không nghe rõ được toàn bộ, nhưng căn cứ trước sau câu nói đó phán đoán ra ý tứ được những lời này.

Lý Cố nghe được những câu nói đó, trong lòng đầy nghi hoặc:

- Đi vào? Đi đến chỗ nào?

Hắn nhìn về phía Ô Hải, Ô Hải cũng đang nhìn hắn, trong mắt hiện ra vẻ định hỏi, tự nhiên là muốn hỏi kế tiếp nên hành động như thế nào .

Lý Cố vi hơi trầm ngâm, mới làm vài cái ra hiệu, cuối cùng một đao ra hiệu, chính là đưa tay chưởng xuống hết thảy, đó là "Giết".

Ô Hải đã hiểu được ý tứ của Lý Cố, khẽ gật đầu.

Hai người đều là những tay giàu kinh kinh nghiệm, lại thường xuyên hành động cùng nhau, phối hợp ăn ý, cũng vì nguyên nhân vậy mà Lý Cố mới có thể dẫn hắn tiến vào phòng đọc sách.

Hai người tựa như cá chạch giống nhau, theo nóc nhà trượt xuống, sờ soạng đến một chỗ bên cửa sổ, Lý Cố từ trong lòng lấy ra một chi chủy, đem chủy lưỡi dao sắc bén sáp nhập cửa sổ giữa khe hở, nhẹ nhàng hướng lên trên. Đụng phải cửa sổ, nhẹ nhàng nhướng lên, cửa sổ lập tức mở ra, một trận gió nhẹ liền theo cửa sổ thổi vào.

Cửa sổ mở ra, im hơi lặng tiếng giống như gió thổi.

Đúng như Lý Cố đoán trước, trong phòng chỉ có hai người canh gác, lập tức có một người thấy khác thường tiến lại, chuẩn bị đóng cửa sổ.

Người nó cũng hiển nhiên là đề phòng, nhìn ra ngoài thăm dò, lúc này Ô Hải giống như là con rắn độc chờ đợi, chủy trong tay giống như lưỡi rắn, đâm thẳng vào trong cổ họng, hai mắt người nọ trợn ngược, trong cổ họng không phát ra được một tiếng.

Lý Cố lại giống như cá chạch, cùng Ô Hải đem thi thể người nọ ra ngoài cửa sổ lặng yên không một tiếng động. Lý Cố liền theo cửa sổ lách vào, rồi tới bên trong. Ô Hải cũng nhanh nhẹn vào bên trong nhà, thuận tay đóng cửa sổ lại .

Lý Cố ở phía trước, Ô Hải ở phía sau, hai người kề sát cùng một chỗ, tựa như một người, chậm rãi hướng về phía người còn lại.

Người nọ ngay từ đầu không để ý đến bên này, còn tưởng rằng bạn trở về, nhưng tên áo đen đã nhanh cảm nhận được bóng dáng thần chết ở ngay cạnh.

Người nọ dường như thấy được cái gì đó không bình thường, quay đầu nhìn về phía Lý Cố. Là một gương mặt lạnh như thần chết, như con thú đói lâu ngày lao thẳng về phía con mồi.

Người này hai tay cũng không yếu, thân hình khẽ động, đại đao hướng lên chuẩn bị ngăn cản chủy Lý Cố đâm tới.

Hắn động tác cực nhanh, mắt nhìn thấy Lý Cố giơ chủy liền đâm vào phía trên lưỡi dao, người này trong lòng là có chút giật mình, nếu chẳng may đao giao kích, nhất định sẽ dẫn đến tiếng động, chỉ sợ bên ngoài sẽ nghe thấy tiếng động mà vào.

Thân thể của hắn lùi về phía sau, chuẩn bị thu đao, để không cho đao và chủy va vào nhau.

Lý Cố cũng không muốn có tiếng động, cho nên chủy của hắn sắp va chạm vào lưỡi dao, liền dừng lại, thu tự nhiên, đúng là không bình thường.

Người áo đen còn chưa kịp giơ binh khí lên, liền cảm giác trong bụng một trận đau nhức, không biết khi nào, Ô Hải đã theo Lý Cố phía sau thoát ra, thừa dịp người áo đen tung đao lên, đâm một chủy vào bụng hắn.

Người áo đen vẻ mặt thống khổ, chỉ cảm thấy cả người lúc này vô lực, thần chết đã đến, nhưng hắn chưa kịp phát ra tiếng kêu Lý Cố đã giống như mũi tên nhọn chủy đâm ra trúng ngay vào cổ họng hắn .

Hết thảy chỉ trong nháy mắt lấy được sinh mạng, Lý Cố và Ô Hải hoàn mỹ ăn ý phối hợp, thuận lợi mà liên tục đánh chết hai gã người áo đen.

Lý Cố lôi cổ áo người áo đen, nhẹ nhàng buông thi thể hắn xuống, miễn không để phát ra âm thanh quá lớn, lúc này mới lấy chủy lau khô vết máu trên xác chết, quay đầu nhìn sang mặt đất bên cạnh, không ngờ hiện ra một khoảng không tối om. Là cửa vào một cái động.

Hóa ra còn có mật thất! Lý Cố lập tức hiểu được, những người trong này tìm nửa ngày không phải đồ vật gì mà là ... căn phòng bí mật này!

— QUẢNG CÁO —