Quyền Thần

Chương 360: Nhân chứng



Lúc này tính cả Tư Đồ Tĩnh ở bên trong thì có khoảng tầm trên dưới mười người đều đang nhìn ba người Hàn Mạc tập trung một chỗ trò chuyện. Tiếu Mộc dẫn theo hai tên Ngự Lâm quân, toàn thân áo giáp, uy phong lẫm liệt đứng phía sau cách Hàn Mạc không xa. So với những nha sai ở bên cạnh, mọi người không khỏi cảm thấy Ngự Lâm quân quả nhiên xứng đáng là con át chủ bài của Yến quốc.

Tiếu Mộc nghe bọn hắn trò chuyện, nhưng không nói một lời, chỉ đứng lặng yên.

- Lăng đại nhân nói không sai, nhưng với tình hình hiện tại, chỉ có phân xử công bằng không thiên vị, như thế mới tránh không khiến cho dân chúng sinh lòng oán giận.

Hạ Học Chi vuốt cằm nói:

- Có không ít người vì Tống Xa Nhi mà sẵn sàng đứng ra làm chứng. Hàn tướng quân tất nhiên cũng không thể thiếu nhân chứng, cho nên Tư Đồ quận thủ đã suy nghĩ mãi, mới tìm ra một biện pháp, nhân chứng tốt nhất lúc này, chính là phụ nhân có liên quan kia. Chuyện lúc ấy rốt cuộc là như thế nào, ai đúng ai sai, phụ nhân kia đều rõ hơn ai hết, những lời nàng ta nói ra, tất nhiên sẽ là đúng nhất. Đến lúc đó căn cứ vào lời nói của phụ nhân kia, Tư Đồ quận thủ sẽ biết nên xét xử như thế nào!

Hạ Học Chi gật đầu nói:

-Đúng vậy, người đã tìm được!

Hắn chỉ vào giữa những quan viên thân sĩ, mỉm cười nói:

- Để cho công bằng, một số vị trưởng lão của Hạ tộc chúng ta đã bớt chút thời giờ đến đây. Bọn họ đức cao vọng trọng, dĩ nhiên có thể làm chứng. Những viên quan này cũng đều là những vị quan tốt, thanh liêm, chính trực của quận Nghi Xuân, bọn họ đều nắm rõ luật pháp, có những người như vậy ở đây, tất nhiên chúng ta có thể xét xử công bằng. Đối với dân chúng bên ngoài, bọn họ cũng có thể làm chứng, chỉ cần Hàn tướng quân trong sạch, tin tức sẽ truyền đi khắp nơi rất nhanh. Hàn tướng quân cũng sẽ không dính dáng đến vụ án này nữa.

Hàn Mạc cười ha hả:

-Thế bá, nếu phụ nhân kia làm nhân chứng nói ta là kẻ sát nhân, thì người tính sao?

Hạ Học Chi thở dài, nói: - Thế chất, ta nghĩ…sự thật có lẽ không phải là như vậy đâu… ai…!

Hắn cũng không trả lời ngay vào câu hỏi của Hàn Mạc.

Câu trả lời không có đáp án này, ngược lại vô cùng thâm độc.

- Như vậy… ta sẽ đứng ở công đường chịu thẩm vấn hay là…?

Hàn Mạc nâng cằm, chăm chú nhìn Hạ Học Chi hỏi.

Hạ Học Chi cười nói:

- Sao lại nói như vậy? Tuy đây rõ ràng là một vụ án xét xử, nhưng thân phận Hàn thế chất không giống với người thường, là một Hộ lương quan, sao có thể thất lễ được, trước hết hãy cứ ngồi đi đã!

Lăng Luỹ lập tức sai người mang một cái ghế đến, đặt bên cạnh chỗ ngồi của lão, rồi thân mật kéo Hàn Mạc ngồi xuống.

Hàn Mạc thoải mái ngồi xuống, Tiếu Mộc và hai gã binh sĩ ngự lâm đứng ở ngay sau.

- Mang người nhà Tống Xa Nhi lên công đường!

Tư Đồ Tĩnh đập cây kinh đường mộc, quát lớn.

Rất nhanh, cha mẹ vợ con của Tống Xa Nhi, thậm chí là hai người huynh đệ ruột thịt của hắn đều tới công đường. Bảy người vừa đến nơi, liền đồng loạt than khóc, quỳ rạp xuống đất, cầu xin quan lớn làm chủ cho.

Hàn Mạc khẽ nhếch miệng cười lạnh, xem ra Hạ Học Chi này quả đúng là muốn mượn chuyện này để trừng trị hắn một phen đây.

- Trên công đường không được gây náo loạn!

Tư Đồ Tĩnh lại đập cây kinh đường mộc, trầm giọng quát:

- Nơi trang nghiêm, bản quan không cho phép các ngươi làm loạn lên như đám phụ nữ chanh chua nơi chợ búa!

Lão đầu kia dĩ nhiên là phụ thân của Tống Xa Nhi, quỳ rạp xuống đất, mỗi lời nói đều thấm đẫm nước mắt, nói:

- Khởi bẩm đại nhân, không phải chúng thần gây náo, thật sự là oan tình quá sâu nặng, cẩu tử bị người giết hại, oan ức mà chết, lúc này chúng thần vô cùng đau xót, xin đại nhân hãy lượng thứ cho!

Tư Đồ Tĩnh liếc nhìn Hàn Mạc, thấy bộ dạng nhàn nhã của hắn, cười lạnh, nhủ thầm:

- Hàn Mạc ơi Hàn Mạc, ngươi cứ đắc ý đi, chờ lát nữa ta xem ngươi muốn khóc cũng khóc không nổi đâu!

Rồi hướng phía lão nhân kia quát hỏi:

- Ngươi luôn miệng nói đứa con ngươi bị Hàn đại nhân giết chết, nhưng lại không đưa ra chứng cớ, làm sao bản quan có thể làm chủ cho ngươi?

Lão già kia nói:

- Đại nhân, cẩu tử ngày đó theo lệnh trên, mang theo không ít huynh đệ nha sai đi cùng. Tất cả bọn họ đều tận mắt nhìn thấy cẩu tử gặp chuyện bất bình nên mới ra tay, vậy mà lại bị…!

Lão chỉ Hàn Mạc, lạnh lùng nói:

- Lại bị Hàn đại nhân một đao chặt mất đầu. Cẩu tử ở cửa công đã nhiều năm, tính tình cẩn trọng, một lòng báo đáp ơn nghĩa quan trên, trung với Thánh thượng, lần này vì giữ gìn sự trong sạch cho một phụ nhân lại phải nhận lấy kết cục như vậy. Ông trời quả bất công, tiểu nhân chỉ còn biết cầu xin đại nhân làm chủ, đòi lại công bằng cho cẩu tử.

Mãi cho đến lúc này, những người dân ở xung quanh vòng rào gỗ lim bên ngoài công đường mới biết được, bị cáo hôm nay, chính là người bọn họ kính sợ, Hộ lương quan Hàn tướng quân.

Tức thì đám người ồn ào bán tán, có người thấp giọng nói:

- Lão cha của Tống đô đầu muốn kiện Hàn tướng quân sao? Lão già này có phải đầu óc không bình thường không? Hàn tướng quân là quan tốt a!

- Ta nghe nói lúc Hàn tướng quân mới vào huyện Tịch Xuân đã giết chết Tống đô đầu, cứ tưởng chuyện này cứ thế mà qua, không ngờ hôm nay lại xét xử!

- Hàn tướng quân vì sao giết chết Tống đô đầu?

- Ai biết. Có người nói là Hàn tướng quân thấy Tống đô đầu đùa giỡn với nạn dân phụ nhân, để dẹp yên oán giận của người dân, mới ra tay giết người. Nhưng cũng có người nói, Tống đô đầu thấy Hàn tướng quân đùa giỡn dân phụ, đi tới khuyên bảo, chọc giận Hàn tướng quân nên mới bị chém đầu!

Tức thì lại có người thấp giọng nói:

- Lời này mới chính là lời nói bậy. Các ngươi cũng thấy, Hàn tướng quân này diện mạo tuấn tú, xuất thân cao quý, lại có quyền thế, làm sao có thể để mắt đến một dân phụ? Lại càng không có khả năng y ở trước mặt mọi người mà đùa giỡn với dân phụ!

- Tống đô đầu kia thật ra mới chính là ác quỷ, phụ nữ bị hắn vũ nhục không ít, ta xem tám phần đều là vì Tống đô đầu bị Hàn tướng quân bắt được mà thôi.

- Nói vậy cũng không chính xác, chúng ta đều không tận mắt nhìn thấy, sao có thể biết được rốt cuộc đã có chuyện gì?

Lập tức, có người bĩu môi nói:

- Hàn tướng quân kia đúng là quyền cao chức trọng, có quyền thế, nói không chừng y ỷ vào bản thân có quyền thế mà khi nhục dân phụ kia. Nếu ta là quan to, vốn quen đùa giỡn với những thứ hàng thượng đẳng kia, đột nhiên cũng muốn đổi qua một người dân phụ, thay đổi khẩu vị chưa biết chừng!

Người này vừa dứt lời, bên cạnh lập tức có người mắng:

- Đánh cái rắm con mẹ ngươi. Người nào đức hạnh thế nào, đều có thể nhìn ra được. Tống đô đầu ngày thường không có con mẹ nó điểm nào tốt. Hàn tướng quân không sợ bất cứ kẻ nào, dẹp Tiệm gạo Đại Hồng. Hai người này đức hạnh cao thấp thế nào, tuy rằng ta không tận mắt nhìn thấy chuyện kia xảy ra, nhưng ta xem Tống đô đầu kia nhất định là đáng giết, nên Hàn tướng quân mới ra tay!

- Hừ, ngươi nói thì mạnh mồm lắm.

Có người chế giễu nói:

- Chờ xem Hàn tướng quân biện minh thế nào, xem ngươi còn có gan nói những lời này không!

Đám người ồn ào huyên náo không ngừng tranh cãi, bọn họ chia làm hai phe, thấp giọng bình luận, rồi bực tức. Có mấy người còn định đánh nhau, nhờ người bên cạnh khuyên can mới thôi.

Trên công đường, lão Nhị khóc lên khóc xuống kêu nhi tử lão "oan ức", người nhà Tống Xa Nhi phía sau cũng nghẹn ngào, thoạt nhìn khiến ai cũng tưởng chân tướng sự việc đảo lộn, nỗi oan của hắn cao đến tận trời.

Giám sát sứ Lăng Luỹ nhịn không được, the thé giọng nói:

- Tư Đồ đại nhân, bọn họ trên công đường ầm ĩ như thế này cũng không phải là chuyện hay, không phải ngài nói đã tìm được phụ nhân kia rồi sao? Cho vời nàng ra công đường, lúc ấy sẽ rõ được sự việc rốt cuộc là như thế nào thôi.

Tư Đồ Tĩnh nói:

- Giám sát sứ đại nhân nói quả không sai.

Hắn liền đập cây kinh đường mộc, quát lên:

- Đừng có kêu gào nữa. Người đâu, dẫn dân phụ bị vũ nhục kia tới!

Thế là mọi người lại nín thở, chờ phụ nhân kia đi ra.

Tất cả mọi người đều muốn biết, phụ nhân này rốt cuộc là người như thế nào, lại có thể dẫn đến một vụ án như vậy.

Hàn Mạc vẫn bình tĩnh như trước, nâng cằm, khẽ nhắm mắt. Dân phụ kia dung mạo như thế nào, hắn đã sớm quên mất rồi, chỉ nhớ nhan sắc nàng cũng không tồi, nếu không Tống Xa Nhi kia cũng sẽ không để mắt đến.

Từ bên hông công đường một gã nha sai đi ra, theo ngay sau là một phụ nhân. Hai bên trái phải phía sau phụ nhân là hai gã nha sai. Ba gã nha sai này tạo thành một kiểu chữ, vây lấy phụ nhân kia ở giữa.

Phụ nhân này mặc xiêm y màu trắng, bên dưới là một chiếc váy dài màu xanh nhạt, ngẩng cao đầu đi tới.

Mọi người thấy phụ nhân này cũng không phải là mỹ nữ tuyệt sắc gì, nhưng dáng người nàng ta thực sự yểu điệu mơn mởn, bộ ngực sữa đầy đặn, dáng người thanh tú, da thịt không được non mịn nhưng lại vô cùng gợi cảm.

Nàng ta không chút phấn son, nhưng lại có vẻ phong tình tao nhã của một tiểu thư, dù không yêu mị, nhưng lại khiến người khác cảm giác rất trong sáng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Tới giữa công đường, thiếu phụ liền quỳ xuống, Tư Đồ Tĩnh ở phía trên trông thấy tức thì đập cây kinh đường mộc, quát:

- Người quỳ dưới công đường kia là người nào?

Phụ nhân kia còn chưa nói, Hàn Mạc đã quay ra Tư Đồ Tĩnh nói:

- Tư Đồ đại nhân, ta nghe nói kinh đường mộc nên được xem trọng, ngài không thể cứ mỗi lúc lại đập một nhát như thế. Kinh đường mộc đại diện cho uy nghiêm của quan phủ. Uy nghiêm của quan quá mạnh, tất sẽ làm lòng người sợ hãi, nhưng ngài cứ luôn đập rồi lại đập như vậy, uy nghiêm đã giảm đi không ít…Ngài đừng để bụng, ta là thấy chuyện mới nói thẳng mà thôi!

Mọi người ngạc nhiên.

Tư Đồ tĩnh hừ lạnh một tiếng, quay sang hỏi phụ nhân kia:

- Người đang quỳ dưới công đường kia là kẻ nào?

- Dân phụ là Hồ tiền thị, khuê danh là Linh Kiều!

Thiếu phụ cúi đầu, trả lời.

Tư Đồ Tĩnh vuốt chòm râu, chậm rãi hỏi:

- Nhà ở đâu? Có còn người thân nào không?

- Dân phụ ở Hoàng Mai, thị trấn huyện Bình Sơn, vốn buôn bán trù trang, lũ lụt kéo về, vừa đúng lúc dân phụ đưa đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ…!

Đôi mắt trong veo như nước của phụ nhân thoáng hiện vẻ bi thương, nàng đau khổ cất giọng nói:

- Tránh được một kiếp nạn, phu gia hiện không rõ tung tích, hiện giờ chỉ còn đứa nhỏ…

Trấn Bình Sơn là một trấn nhỏ rất gần với Đại Thường giang. Đại Thường giang vỡ đê, trấn Bình Sơn nhất định sẽ chịu tác động trước tiên. Phu gia của Hồ tiền thị này, nếu như không có kỳ tích xảy ra, chắc chắn đã gặp hoạ.

Tư Đồ Tĩnh gật gật đầu, nói:

- Cho gọi ngươi tới đây, không phải là để nói chuyện này. Hồ tiền thị, bản quan lại hỏi ngươi, ngày mồng tám tháng tư vừa rồi, ngươi đã gặp vị Hàn tướng quân này đúng không?

Nói tới đây, Tư Đồ Tĩnh liền chỉ tay vào Hàn Mạc.

Hồ tiền thị ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Mạc ngồi trên ghế, vẻ mặt y điềm tĩnh, mỉm cười nhìn nàng.

Đôi mắt Hồ tiền thị hiện lên vẻ cảm kích, nhưng chỉ nháy mắt sau, khuôn mặt nàng ta trắng bệch, khẽ cúi đầu xuống.

Ngày hôm nay nàng có thể xuất hiện trên công đường tất nhiên là do Tư Đồ Tĩnh an bài. Trước khi đến đây, dĩ nhiên đã có người uy hiếp nàng, dạy nàng phải nói như thế nào trên công đường rồi.

Nàng biết, cả đám người kia đều là một bọn lòng lang dạ sói, nàng chỉ là công cụ đáng thương cho bọn họ lợi dụng mà thôi.

Trong mắt bọn họ, có lẽ nàng còn không bằng một hạt bụi, chẳng qua hiện giờ cần lợi dụng nàng, bọn họ mới đưa nàng đến đây. Đứa con nhỏ của nàng hiện đã nằm trong tay những kẻ này rồi.

Chỉ cần nàng dựa theo những gì những người này muốn, nàng chết thì cũng thôi đi, quan trọng là đứa con nàng nhất định cũng sẽ bị lũ súc sinh này giày xéo.

Nhưng chẳng lẽ thật sự nàng phải làm theo yêu cầu của lũ súc sinh này, vu cáo hãm hại vị tướng quân trẻ tuổi đã từng cứu vớt nàng? Chẳng lẽ thật sự phải làm trái với lương tâm, đảo lộn trái phải, hất bát nước bẩn lên người thiếu niên anh hùng chính khí đầy mình này?

Thân hình mềm mại đẫy đà của nàng run lên, trong lòng nàng đang đấu tranh dữ dội, thật vô cùng đau khổ. Mà cả bên trong lẫn bên ngoài công đường, vô số ánh mắt đều chăm chú đổ dồn lên người nàng, chờ xem rốt cuộc nàng sẽ nói như thế nào.

— QUẢNG CÁO —