Quyền Thần

Chương 361: Dũng khí và lương tâm



Trong công đường của nha huyện Tịch Xuân một bầu không khí lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người Hồ tiền thị, có người thấy thân thể mềm mại của nàng khẽ run rẩy. Người nào không biết trong lòng nàng đang phải trải qua sự dằn vặt khổ sở cùng cực, còn tưởng nàng bị không khí uy nghiêm của công đường làm cho sợ hãi.

- Hồ tiền thị!

Tư Đồ Tĩnh chờ đợi một lúc không thấy nàng nói lời nào, không nhịn được trầm giọng quát:

- Bản quan bảo ngươi nói, ngươi còn không nói thật cho ta? Ngày ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hồ tiền thị hơi ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt rất đáng thương, nàng liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái, khuôn mặt tức thì hiện lên vẻ do dự khó hiểu.

Tư Đồ Tĩnh ho khan một tiếng, chậm rãi nói:

- Hồ tiền thị, ngươi không phải sợ hãi. Hôm nay bản quan gọi ngươi đến đây, chỉ là muốn ngươi đem ngọn nguồn mọi chuyện nói ra. Ngươi là người bị hại, chúng ta tất sẽ không làm ngươi khó xử. Chúng ta sẽ vì ngươi mà giữ gìn công đạo, ai đúng ai sai, ngày đó ngươi là người hiểu rõ nhất…Ngươi hãy kể lại thật chi tiết, tất không có kẻ nào dám gây rắc rối cho ngươi.

Hạ Học Chi híp mắt cười nói:

- Không sai, Hồ tiền thị, có cái gì ngươi cứ nói ra đừng ngại. Hôm nay ta cùng các vị trưởng lão trong tộc và các vị đại nhân đến đây chờ nghe xét xử, chính là muốn làm chủ cho ngươi.

Hồ tiền thị đôi mắt khoe đỏ, cuối cùng nàng nói: - Ngày đó phải…phải…!

Tất cả mọi người đều nhìn nàng, chờ đợi nàng nói ra cái tên.

Chỉ thấy Hồ tiền thị liếc mắt vội vàng nhìn vào một góc, khẽ cắn môi, do dự.

Nàng chỉ thoáng liếc mắt, không có mấy người để ý đến, thế nhưng Hàn Mạc lại chú ý. Hắn hờ hững nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy ở phía bên hông công đường có một cái mành hé lên một góc, phía sau dường như có người đang nhìn trộm.

Hàn Mạc nhíu mày, tức thì như hiểu được điều gì, hắn vẫy tay về phía sau một cái. Tiếu Mộc lập tức sát lại, Hàn Mạc khẽ thì thầm vào tai hắn. Tiếu Mộc vẫn giữ vẻ mặt bình thản, khẽ gật đầu, không nói nhiều, đi thẳng ra ngoài đại sảnh.

Không ai biết Tiếu Mộc định làm gì. Hạ Học Chi và Tư Đồ Tĩnh liếc nhìn nhau, ánh mắt nghi hoặc, không rõ tên tiểu hồ ly Hàn Mạc này lại muốn làm trò quỷ gì.

Mọi người đợi một hồi, vẫn không thấy Hồ tiền thị nói lời nào. Tư Đồ Tĩnh đang định quát lớn, đã nhìn thấy nàng quỳ trên đất, vươn thẳng người, bộ ngực sữa ưỡn lên, nàng vô cùng kiên quyết, hơi lạnh giọng nói:

- Thưa các vị đại nhân lão gia, sự tình ngày đó, dân phụ quả thật là đương sự, cũng quả thật là đã bị vũ nhục, đã dẫn đến cái chết của một mạng người.

- Tốt!

Tư Đồ Tĩnh thấy Hồ tiền thị mở miệng nói, cao hứng, hưng phấn nói:

- Hồ tiền thị, đem sự tình ngày đó nói rõ ngọn ngành cho mọi người rõ!

Hồ tiền thị ưỡn bộ ngực sữa, lớn tiếng nói:

- Chư vị lão nhân gia, ngày đó dân phụ không có chút đồ ăn nào. Chính nhờ Đại lão gia cứu trợ thiên tai, hai ngày mới có một chút bỏ bụng. Mẹ goá con côi hai người chúng ta vô cùng vất vả, cái chết đói có thể thấy ngay trước mắt. Ngày ấy, Tống đô đầu dẫn người đi nhặt xác, đi qua lều của dân phụ, nhìn thấy dân phụ liền nổi lòng, hắn đưa ra một khối bánh, ép dân phụ bán thân đổi lấy khối bánh kia…!

Nàng nói tới đây, mọi người xung quanh liền cùng ồ lên. Tư Đồ Tĩnh và Hạ Học Chi đều biến sắc, không ít quan lại và các trưởng lão cũng biến sắc.

Bọn họ không thể tưởng được, người dân phụ nhỏ bé tầm thường này, lại dám cãi lời của bọn họ, dám nói lời như vậy trên công đường.

Đương nhiên bọn họ cũng không hiểu được, trên thế giới này, mỗi một sinh mạng đều giữ vững một phần tự tôn, một phần tôn nghiêm mà bất kỳ kẻ nào cũng không được phép khinh nhờn.

Sự tôn nghiêm không liên quan đến xuất thân và giới tính của họ Hồ kia, cũng không can hệ đến tuổi tác và địa vị của nàng.

Vì thế bọn họ không thể hiểu được, Hồ tiền thị vì sao vào đúng lúc này, dám ném đi tất cả mọi thứ, nói ra những lời này.

Hàn Mạc nghe Hồ tiền thị nói vậy, cũng có chút không ngờ được.

Trong lòng hắn sớm đã biết, Hồ tiền thị xuất hiện trên công đường này, là do âm mưu của Tư Đồ Tĩnh tỉ mỉ bày ra, chỉ sợ sau lưng hắn ta đã ngấm ngầm đem hết thủ đoạn bịp bợm, cưỡng bức, dụ dỗ, muốn Hồ tiền thị vì bọn họ mà trở thành công cụ đối phó mình.

Một cô gái yếu ớt, mẹ goá con côi, nếu thật sự khuất phục dưới sự lạm dụng quyền uy của Tư Đồ Tĩnh kia, trên công đường này chứng minh hắn có tội, Hàn Mạc tuyệt đối sẽ không trách nàng.

Mỗi người, vì người mình cần bảo vệ sẽ có lúc phải làm chuyện bất đắc dĩ.

Nhưng ngày hôm nay, câu trả lời của người phụ nữ này càng khiến Hàn Mạc hiểu thêm về tình người. Trên thế giới này, không phải ai cũng là kẻ xấu xa, cũng như có rất nhiều người, những chuyện thị phi thiện ác đúng sai đều phân biệt rõ ràng, hơn nữa, bọn họ còn có dũng khí để chọn lựa chính xác.

Lúc này, Hàn Mạc nhìn người phụ nữ nọ, cảm thấy phong thái của Hồ tiền thị có thể vượt trên tất cả nữ nhân trong thiên hạ.

- Ngươi….Ngươi nói bậy bạ gì đó?

Tư Đồ Tĩnh xấu hổ quá hoá thẹn, nổi giận quát:

- Hay cho điêu phụ nhà ngươi, dám ở trên công đường nói lời xằng bậy lừa gạt ta!

Hàn Mạc đứng lên, lạnh lùng nhìn Tư Đồ Tĩnh, lớn tiếng quát:

-Tư Đồ Tĩnh, ngươi nói bậy bạ gì đó?

Vẻ mặt hắn lạnh lùng, như một con báo săn mồi bị chọc giận, nhìn con mồi Tư Đồ Tĩnh, đôi mắt ngập tràn vẻ uy nghiêm. Hàn Mạc vốn làm người khác cảm giác hắn chỉ là văn sinh nho nhã, bề ngoài ôn hoà, nhưng lúc này hắn đột nhiên nổi giận, vẻ mặt dữ dội, giọng nói mười phần vang xa, khiến không ít người bị hù doạ.

Tư Đồ Tĩnh cũng giật mình, tuy rằng hắn vốn là oán giận Hàn Mạc, thế nhưng công bằng mà nói, nếu hắn không sợ hãi thì cũng không thể không oán giận thân phận của Hàn Mạc. Nếu như Hàn Mạc là người thường, Tư Đồ Tĩnh có hơn trăm nghìn phương kế để tiêu trừ nỗi oán giận trong lòng hắn. Thật sự hắn sợ hãi Hàn Mạc, sợ hãi thân phân con cháu quý tộc cùng chức vụ Hộ lương quan của y, cho nên nỗi oán giận của hắn chỉ có thể chất chứa trong lòng. Hàn Mạc này đột nhiên quát to lên một tiếng, đúng là làm đôi mắt Tư Đồ Tĩnh thoáng hiện lên vẻ sợ hãi.

Đi theo Hạ Học Chi đã lâu, thân là Nghi Xuân quận thủ, mọi chuyện đều được Hạ Học Chi sắp đặt, hắn đã quen thói ỷ lại, cũng đã từng có khí phách, nhưng đã sớm lên đến chín tầng mây.

- Hàn Mạc, ngươi…trên công đường, ngươi quát lên thế là có ý gì?

Trước mặt bao nhiêu người trên công đường, Tư Đồ Tĩnh bị Hàn Mạc lớn tiếng mắng nhiếc, không nén được giận, tốt xấu gì hắn cũng là một Quận thủ, lẽ nào lại có thể mất mặt như vậy, liền gân cổ lên quát lại.

Hàn Mạc cười lạnh nói:

- Hồ tiền thị nói còn chưa dứt lời, ngươi liền mắng nàng nói xằng. Ta không biết Tư Đồ đại nhân ngươi dựa vào chứng cớ nào nói là nàng nói không đúng sự thật? Sự tình ngày đó, nàng là đương sự, chuyện do chính nàng trải qua, lời nàng nói tự nhiên là thật. Chẳng lẽ ý ngươi muốn nói Tống Xa Nhi vũ nhục nàng là nói xằng, còn ta làm nhục nàng mới là sự thật? Tư Đồ đại nhân, đạo lý này của ngươi, Hàn Mạc ta thật không hiểu nổi.

Tư Đồ Tĩnh ngẩn ra, đúng là không biết phải phản bác thế nào.

Nhân chứng là người hắn tìm tới, hiện giờ lời chứng không giống với những gì hắn muốn nàng ta nói, chuyện này chỉ có thể nói là gậy ông đập lưng ông mà thôi.

- Hồ tiền thị, ngươi nói tiếp đi!

Hàn Mạc nhìn Hồ tiền thị, dịu giọng nói:

- Ngày hôm đó xảy ra chuyện gì, ngươi cứ đem tất cả ngọn nguồn nói rõ cho các vị lão nhân gia này, để bọn họ hiểu được sự tình rốt cuộc là như thế nào.

Hồ tiền thị không chút do dự nói:

- Ngày đó Tống đô đầu lấy bánh nướng đổi lấy thân thể dân phụ, dân phụ vì muốn đứa con nhỏ sống, chỉ có thể đáp ứng hắn. Nhưng trước mặt mọi người hắn đã xé rách xiêm y của dân phụ, mới bị Hàn tướng quân nhìn thấy, tiến đến chất vấn. Tống đô đầu nói năng vô cùng lỗ mãng, Hàn tướng quân mới một đao chặt đầu hắn. Lời dân phụ nói đều là sự thật, nếu có chút nào dối trá, dân phụ sẽ chết không tử tế, vĩnh viễn không được đầu thai làm người!

Lời thề này của nàng cực kỳ cay độc, mọi người nghe được, tức thì liền tin những gì Hồ tiền thị nói đều là sự thật, đến cả các trưởng lão trong công đường dù không biết sự thật thế nào cũng cảm thấy lời nàng nói không thể là giả.

Lăng Luỹ đứng dậy, cười nói:

- Tốt lắm, vậy là chuyện đã rõ cả rồi.

Nhìn người nhà Tống Xa Nhi đang quỳ bên cạnh, hắn liền đổi giọng nói:

- Tư Đồ đại nhân, những kẻ này dám giúp điêu dân vu cáo Hàn tướng quân, nhất định phải tống vào ngục, cẩn thận tra vấn một phen. Đúng rồi, những tên nha sai dám xuyên tạc sự thật đều phải bắt lại tất cả, xử phạt nặng bằng roi, rồi tống vô ngục. Tội nói xấu mệnh quan triều đình, tuỳ tiện phỉ báng, xuyên tạc sự thật, tất cả tội này đều phải chịu phạt không nhẹ đúng không?

Hàn Mạc liếc mắt nhìn vẻ mặt âm hiểm của Hạ Học Chi, nói:

- Tư Đồ đại nhân, đúng sai thế nào, Hồ tiền thị đã nói rõ rồi, ta nghĩ vậy là Hàn Mạc ta trong sạch trong chuyện này, đúng không?

Tư Đồ Tĩnh vẻ mặt âm trầm, liếc nhìn Hạ Học Chi, y thản nhiên nói:

- Tư Đồ đại nhân, ngươi tìm được nhân chứng, chứng minh được sự trong sạch của Hàn tướng quân, vậy còn gì để nói đây? Nên xét xử kẻ nào, bắt kẻ nào vào ngục, ngươi hãy cho bọn chúng rõ kết cục của kẻ dám vu vạ cho mệnh quan triều đình đi!

Nói rồi, cao giọng quát :

- Người đâu, đem người nhà Tống Xa Nhi giam vào trong ngục cho ta!

Bọn nha sai lập tức tiến lên, đem người nhà Tống Xa Nhi đang gào thét dẫn đi xuống.

Nhưng đúng lúc này, từ bên hông đại sảnh đường truyền đến một âm thanh quái dị, liền đó lại có tiếng kêu đau đớn vang lên. Mọi người đều cảm thấy lạ lùng, nhìn về nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy cái mành kia mở ra, Tiếu Mộc một thân quân phục, chậm rãi từ bên trong đi ra, bế một đứa bé con chỉ hơn một tuổi trước ngực.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Hàn Mạc mỉm cười, tiến lên đón lấy, chỉ thấy đứa bé này mi thanh mục tú, vẫn còn thơm mùi sữa mẹ. Dường như đứa bé đang sợ hãi, tuy rằng không khóc thành tiếng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhíu lại, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc.

Hàn Mạc khẽ mỉm cười, đứa bé cũng nhìn Hàn Mạc cười, cực kỳ đáng yêu. Hàn Mạc thích thú, nhẹ nhàng hôn trán nó một cái, dịu dàng nói:

- Không có việc gì đâu. Mọi chuyện đã ổn rồi, bé yêu đừng sợ!

Hắn ôm đứa bé đến trước mặt Hồ tiền thị đang sợ hãi, nhẹ giọng nói: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

- Hồ đại tẩu, đứng lên đi!

Hồ tiền thị nghe Hàn Mạc kêu nàng là "Hồ đại tẩu", vô cùng ngượng ngùng, lại có chút sợ hãi, nói:

- Dân phụ… dân phụ…!

Nhất thời nàng không biết nên nói điều gì cho phải.

Vừa rồi nàng còn cân nhắc rất nhiều lần mới quyết định không bán đứng lương tâm bản thân, bảo toàn chút tôn nghiêm cuối cùng, dứt khoát làm chứng vì Hàn Mạc, nhưng lúc ấy trong lòng nàng vô cùng đau khổ.

Xét vào tình cảnh của Hồ tiền thị, chỉ cần làm chứng cho Hàn Mạc, mạng của đứa con của nàng khó mà giữ được, thật sự nàng không thể ngờ được đứa bé lúc này lại ở trước mặt, nhất thời khiến nàng vô cùng xúc động, nước mắt lã chã tuôn rơi.

— QUẢNG CÁO —